Edit: Chây
–
Phó Tiểu Ngư đoán, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu cùng với cởi quần bị chổi lông gà đánh, hiển nhiên là cái sau càng tàn nhẫn hơn, kia thực sự chính là bạo kích đối với linh hồn.
Thảm! Thật sự quá thảm!
Phó Tiểu Ngư vô cùng đồng tình hai vị anh trai này ở trong lòng, nhưng ý cười bên khóe miệng lại không áp xuống được.
Cô cố ý thả chậm bước chân, muốn rình coi trường hợp chấp hành “Gia pháp” đồ sộ một chút, đáng tiếc tầm mắt bị người ta chặn mất, không nhìn thấy tình huống hai anh trai cởi quần.
Phòng khách nhanh chóng vang lên tiếng “Bốp ~” “Bốp ~”, đó là tiếng chổi lông gà đập ở trên da thịt, chỉ nghe thôi cũng thấy đau.
Hai người đàn ông to đầu kia vậy mà có thể nhịn, không kêu lên một tiếng.
Phó Tiểu Ngư rụt cổ, thả nhẹ bước chân trở về phòng mình.
Cô cảm thấy việc này có chút quỷ dị. Phó Minh Lễ là nhân vật phản diện lớn nhất của tiểu thuyết, sau này sẽ hắc hóa, tâm cơ cùng với thủ đoạn tuyệt đối là cấp bậc vương giả. Nhưng xem chuyện lần này anh ta bắt cóc em gái vu oan hãm hại anh mình lại vô cùng tùy ý, rất không để tâm, như Phó Dũng nói chính là làm càn vớ vẩn.
Vậy sao anh ta lại muốn làm càn vớ vẩn như vậy? Mục đích là gì?
Phó Tiểu Ngư một chốc một lát cũng không đoán ra.
Bên này Phó Tiểu Ngư có thể nhìn ra điểm đáng ngờ của chuyện này, Phó Dũng bên kia mới vừa đánh con trai xong tự nhiên cũng có thể nhìn ra tâm cơ của Phó Minh Lễ.
Trở lại thư phòng, Phó Dũng hơi đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, chú Phương bưng trà tiến vào, nói: “Hiện giờ bọn họ da dày thịt béo, đánh giống như không đánh.”
Chú Phương đặt chén trà ở trên bàn trước mặt ông, lui một bước rồi đứng yên, nói: “Hai vị thiếu gia vẫn sẽ đau, tôi nhìn tay nhị thiếu gia vẫn luôn run.”
Phó Dũng cười lạnh, nói: “Nó không phải đau đến run, là tức giận đến run.”
Chú Phương nghĩ nghĩ, sâu sắc chấp nhận gật đầu, nói: “Chuyện trói tiểu thư, nhị thiếu gia làm không đủ ổn thỏa, sơ hở chồng chất.”
Phó Dũng nâng chung trà lên, thổi hơi nóng nước trà bốc hơi, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới nói: “Đó là nó cố ý.”
Chú Phương sửng sốt, hỏi: “Cố ý?”
Phó Dũng nói: “Bọn nó không tình nguyện ở cùng với tôi, cố ý nháo đến nhà lớn không yên, như vậy mới có thể chọc giận tôi, nếu có thể thuận tiện chọc tôi tức chết thì không thể tốt hơn.”
Chú Phương: …
Phó Dũng buông chén trà, xua tay nói: “Thôi, lấy vở của chú tới, trừ 10 điểm của Minh Lễ với Minh Nghĩa.”
Chú Phương khó xử nói: “Nhưng còn chưa bắt đầu thêm điểm đã âm điểm?”
“Đó là bọn nó tự tìm.”
“Trừ điểm của nhị thiếu gia tôi có thể lý giải, nhưng sao cũng phải trừ điểm đại thiếu gia? Việc này rõ ràng không có quan hệ với cậu ấy.”
Ngón tay Phó Dũng gõ gõ ở mặt bàn gỗ đặc, chân thật đáng tin nói: “Nó đứng ngoài cuộc, phản kích trì độn, trừ 10 điểm đã là nhẹ.”
Chú Phương lại hỏi: “Vậy tiểu thư?”
Phó Dũng tạm dừng, rất cảm khái nói: “Đứa nhỏ này trưởng thành rồi, gặp chuyện bình tĩnh không khóc không nháo, cho nó thêm 10 điểm đi, xem như an ủi.”
Chú Phương gật đầu, đi đến kệ sách lấy tới một quyển vở màu đỏ, cẩn thận thêm điểm cho mỗi người.
Phó Dũng lại uống ngụm trà, thở dài nói: “Ầy, bây giờ dẫn theo bọn trẻ quá khó.”
Chú Phương trấn an: “Tiên sinh, chuyện cảm tình không thể gấp, băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh, cảm tình của ba đứa nhỏ với ngài từ nhỏ đã không sâu, còn có chút… khúc mắc, muốn xây dựng quan hệ cũng chỉ có thể từ từ tới. Tôi thấy ngài dạo này đều hay ấn like cho bạn bè của hai vị thiếu gia, điểm này làm không tệ.”
Nói đến cái này, sắc mặt Phó Dũng lại trở nên không tốt lắm, nói: “Tôi khen ngợi chúng nó một ít chúng nó còn không vui.”
Chú Phương cảm thấy mình thật là luôn phải để ý từng chuyện nhỏ nhặt, nói: “Không phải tất cả nội dung đều có thể khen, giáo viên của đại thiếu gia qua đời, gửi công văn đi chia buồn, loại chuyện này đừng khen.”
Phó Dũng thẹn quá thành giận: “Đó là tôi trượt tay!”
Giữa trưa, Phó Tiểu Ngư được người làm gọi xuống ăn cơm. Cô vừa mới xuống cầu thang, Husky đã nhảy lại đây vòng quanh xoay quanh cô, cái đuôi đong đưa đến sắp đứt ra, rất nhiệt tình.
Phó Tiểu Ngư rất có thiện cảm với con chó ở cùng mình một đêm, ngồi xổm xuống náo loạn với nó một hồi lâu: “Tiểu Mỹ, em cũng đi cơm trưa đi.”
Hai chân trước của Husky đáp ở đầu gối Phó Tiểu Ngư, há mồm muốn liếm cô, bị Phó Tiểu Ngư tay mắt lanh lẹ mà né tránh, sau đó cảnh cáo nói: “Tiểu Mỹ, không thể liếm người loạn!”
Anh hai đi qua bên cạnh cô bỗng nhiên dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn bọn cô, nói: “Em gái này, em gọi con chó ngốc này là tiểu Mỹ? Nhưng nó là đực đấy!”
Hóa ra con Husky này là đực, Phó Tiểu Ngư hơi lúng túng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai quy định đực thì không thể gọi tiểu Mỹ?”
Phó Minh Lễ giơ ngón cái cho cô: “Có thể, có cá tính, anh thích nha.” Nói xong, anh ta đỡ eo xoay người đi đến nhà ăn, xem ra bị đánh 50 cái vẫn sẽ đau.
Phó Tiểu Ngư giao tiểu Mỹ cho người làm, cô đi rửa tay trước sau đó mới đi đến nhà ăn, cô biết thời gian này ba người đàn ông trong nhà đều ngồi vào trước bàn ăn.
Phó Tiểu Ngư chào hỏi: “Bố, anh cả, anh hai.”
Phó Dũng gật đầu, nói: “Ngồi đi, ăn cơm.”
Một bàn tròn lớn, bày đầy thức ăn mỹ vị ngon miệng, nhưng bốn bố con lại ngồi ở bốn chỗ khác nhau, thành ra ở một cái bàn tròn vẽ ra hình vuông, ranh giới rõ ràng.
Tuy rằng trên bàn cơm nhà họ Phó không có quy củ ăn cơm không nói chuyện, nhưng bốn người hoàn toàn không có đề tài chung lại còn có hiềm khích, cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Hai anh em Phó Minh Nghĩa và Phó Minh Lễ mới vừa bị cởi quần đét mông, thật sự không ăn uống, Phó Dũng vẻ mặt nghiêm túc, tâm sự nặng nề, muốn ăn cũng không vào, chỉ còn Phó Tiểu Ngư vô tâm vô phổi ăn uống thỏa thích. Trước khi xuyên qua, cô tê liệt hai năm, ẩm thực đều phải chú ý, đã thật lâu không hưởng thụ mỹ thực như vậy.
Sau khi Phó Tiểu Ngư tiêu diệt hết một mâm tôm to chỉ còn mấy con, Phó Dũng rốt cuộc không chịu được tìm lời nói, nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật thiên kim nhà họ Cố – Cố Thanh Vân, nghe nói con bé muốn tổ chức party biệt thự bể bơi, bố đã để trợ lý Đỗ lấy hai thư mời cho hai đứa.”
Phó Minh Nghĩa nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn Phó Dũng một cái, nói: “Hai ngày nữa con đi công tác.”
Phó Minh Lễ buông đũa, cả người dựa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “A, Cố Thanh Vân, hòn ngọc quý duy nhất trên tay nhà họ Cố, cô ta cũng về nước? Bố, bố là lão tổng lại chuẩn bị đổi nghề thành làm bà mối à?”
Phó Dũng buông đũa thật mạnh, cầm lấy khăn lông ấm ở một bên cẩn thận lau tay, nói: “Cơ hội bố đã cho các con, các con thích đi thì đi.”
Phó Tiểu Ngư vội vàng nhấc tay: “Con đi con đi!”
Mọi người: …
Phó Tiểu Ngư nháy mắt trở thành tiêu điểm ánh mắt của mọi người, xấu hổ cười cười: “Hahaha, con thích náo nhiệt, party bể bơi nhất định chơi rất vui, con muốn đi xem.”
Phó Tiểu Ngư vừa mới nhớ tới, ở trong nguyên tiểu thuyết, Cố Thanh Vân sau đó kết hôn với anh cả, hai người cường cường liên thủ, cùng nhau đối phó anh hai, nhưng hôn nhân của hai người cũng chỉ duy trì một năm, rồi lại nhanh chóng ly hôn.
Cố Thanh Vân này trong tiết mục anh em nhà họ Phó bất hoà chiếm suất diễn rất quan trọng. Phó Tiểu Ngư đến gặp mặt cô ấy trước, xem có thể xuống tay từ bên cô ấy hay không.
Phó Minh Lễ cười nhạo ra tiếng, nói với Phó Tiểu Ngư: “Bố muốn hai anh trai của em đi quyến rũ Cố tiểu thư, em là một đứa con gái, hóng hớt cái gì.”
Phó Tiểu Ngư: …
Tuy rằng mọi người đều biết chuyện là như thế, nhưng Phó Minh Lễ nói trắng ra như vậy vẫn làm cho không khí trên bàn cơm đầy xấu hổ.
Vì giảm bớt không khí xấu hổ, Phó Minh Lễ vỗ tay, nói: “Ăn cơm cũng hòm hòm rồi, con biểu diễn cho mọi người chút tài nghệ, xem như giải trí sau khi ăn xong.”
Nói xong, anh ta đứng dậy đi lấy đạo cụ.
Phó Tiểu Ngư uống ngụm trà xanh, cảm giác mình hơi không theo kịp tiết tấu của anh hai, rõ ràng còn đang thảo luận chuyện tham gia party, sao chỉ chớp mắt đã muốn biểu diễn tài nghệ rồi??
Nếu Phó Minh Lễ muốn biểu diễn tài nghệ, ba người còn lại cũng không tiện không cho mặt mũi, vì thế dời trận địa, dời bước đi đến phòng khách rộng rãi.
Phó Minh Nghĩa ngồi ở phía trước bàn trà chính, thong thả ung dung mân mê dụng cụ pha trà. Phó Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn, phát hiện kỹ thuật pha trà của anh ấy thật đúng là không tồi, không hổ là nam chính tiểu thuyết, tuy rằng ít nói kiệm lời, không thích nói chuyện, nhưng nhất cử nhất động trước sau là vô cùng mị lực.
Không để mọi người chờ lâu lắm, Phó Minh Lễ đã lấy ra một cái đàn nhị thủ công tinh xảo, xem ra đây là tài nghệ của anh ta.
Mọi người: …
Phó Minh Lễ để chú Phương chuyển một cái ghế cổ đến đặt giữa phòng khách, anh ta ngồi trên đó, làm tư thế kéo đàn nhị, sau đó nói: “Vừa rồi lúc dùng gia pháp thì nội tâm con có chút cảm xúc, nghĩ tới nghĩ lui, có một bài hát vô cùng hợp tâm tình của con… Kế tiếp, con muốn hiến dân ca trứ danh Hà Bắc cho bố vĩ đại của chúng con, hy vọng bố có thể thích.”
Phó Dũng nghe thấy hơi động lòng, cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt.
Mọi người an tĩnh, Phó Minh Lễ bắt đầu ra dáng ra hình mà kéo đàn nhị.
Mà khi khúc nhạc dạo dân ca vừa vang lên, biểu cảm trên mặt mọi người lập tức trở thành năm màu, sắc mặt Phó Dũng trực tiếp tái đi.
Khúc nhạc dạo qua đi, Phó Minh Lễ bắt đầu thâm tình biểu diễn: “Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất; hai, ba tuổi rồi, mà không có mẹ; mẹ ruột nha, mẹ ruột nha; đi theo cha, còn may quá nha; chỉ sợ cha; rồi con có mẹ kế; mẹ ruột nha, mẹ ruột nha; mẹ ruột mẹ kế; ba năm rưỡi sau, sinh một em trai; còn mạnh hơn con; mẹ ruột nha, mẹ ruột nha; em trai ăn mì, con húp nước; bưng chén lên cao, nước mắt chảy dài; mẹ ruột nha mẹ ruột nha…”*
*Lời bài hát “Cải thìa nhỏ”, là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một đứa bé gào khóc khi mất mẹ. Bài này lấy nội dung và câu chữ gần như thế chứ không phải bản dân ca gốc.
Phó Minh Lễ hát thật sự rất chuyên chú, rất say mê, tự mình cảm động mình, nhưng người nghe ở bên cạnh lại thật sự muốn xốc bàn.
Hát bài này sau khi chịu gia pháp, rõ ràng là khiêu khích Phó Dũng!
Không khí xấu hổ đã không ổn rồi, lại trực tiếp tiến vào bầu không khí giương cung bạt kiếm!
Phó Tiểu Ngư hơi tuyệt vọng nghĩ, hàng động kỳ lạ biến thái này của anh hai, muốn cho người một nhà trở nên tương thân tương ái hòa thuận chung sống, kia thực sự chính là chuyện không thể xảy ra mà!
Mắt thấy trường hợp sắp mất khống chế, Phó Tiểu Ngư soàn soạt đứng lên, vọt tới bên cạnh Phó Minh Lễ, một phen che miệng anh ta lại, không cho anh ta tiếp tục hát, sau đó cô cười nói với Phó Dũng: “Bố, con cũng có tài nghệ muốn biểu diễn!”
Chú Phương đúng lúc mở miệng phụ họa nói: “Tiểu thư muốn biểu diễn tài nghệ gì?”
Phó Tiểu Ngư đảo mắt, nói: “Anh hai biểu diễn văn, con võ đi, chú Phương, trong nhà có gạch đỏ không? Là loại xây tường ấy.”
Chú Phương nghe thấy thì không hiểu ra sao, nhưng vẫn đáp: “Có, mấy ngày hôm trước tường sau núi mới vừa sửa chữa lại, chú cho người đi lấy, muốn mấy viên?”
“Ba bốn viên là được rồi.” Phó Tiểu Ngư nói.
Phó Minh Lễ kéo tay cô ra, tò mò hỏi: “Em gái muốn biểu diễn cái gì thế?”
Phó Tiểu Ngư úp úp mở mở: “Đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Hơn mười phút sau, ba bố con nhà họ Phó biểu cảm nghiêm túc ngồi ở trên sô pha gỗ đàn, chú Phương đứng ở một bên cũng là vẻ mặt lo lắng.
Phó Tiểu Ngư đứng ở giữa đại sảnh, hai chân đứng tấn, tay trái cầm một viên gạch đỏ, tay phải giơ cao, bàn tay làm thủ thế bổ đao, sau đó hét lớn một tiếng: “Hây!”
Tay phải hung hăng bổ xuống gạch đỏ.
Mọi người vây xem đồng thời hít hà một hơi, cảm thấy một trận thịt đau.
Tay không bổ gạch?! Xuất ngoại lưu học mấy năm, thiên kim tiểu thư nhà họ Phó đi học kỹ năng mới này???