Dọc hành lang phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
Khúc Sở Vân đi ở phía trước dẫn đường nhưng vẫn luôn đi chậm lại theo nhịp đi của Lý Mộng Khiết để cậu không rớt lại phía sau. Cậu cũng phát hiện ra, bĩu môi: “Nghe nói Tưởng Nghĩa xuất viện rồi mà?” Tử tế như vậy thì cậu đánh làm gì.
Khúc Sở Vân trả lời: “Thì được xuất rồi ấy, nhưng mà Tưởng Phong muốn tranh chức thị trưởng nhiệm kì này nên tạm thời giam thằng con ở trong này, không cho thằng nhóc ra ngoài gây sự.” Nếu Tưởng Nghĩa xuất viện mà lại quen thói cũ, thế nào cũng bị đối thủ nắm thóp, hạ bệ ngay.
“Ra là vậy, Tưởng Phong mà lên làm thị trưởng, thành phố này coi như bị chơi xong rồi, chuẩn bị chuyển nhà cho lành.” Lý Mộng Khiết gật gù. Tưởng Phong có thể làm lớn đến như vậy mà vẫn không bị sờ gáy, chứng tỏ ông ta làm chuyện xấu rất kín đáo, khó mà điều tra ra được.
Khúc Sở Vân thích nhất là suy đoán nội tâm của mèo nhỏ, bật cười: “Giấu có kín đến mấy thì cũng có ngày bị lòi ra cái đuôi, để tôi giới thiệu cho em một người quen làm thám tử, chính là cái cậu hấp tấp bộp chộp hiểu nhầm hai ta là tình nhân ấy.” Chính là thanh niên vào nhà người khác mà không gõ cửa, chứng kiến một màn cắn yêu của cậu.
Thẹn quá thành dỗi ra mặt, tuy cậu mặt dày thật nhưng hiểu lầm thành tình nhân cũng xấu hổ quá rồi: “…Không, cần, thiết!” Cậu tự mình cũng có thể điều tra.
Khúc Sở Vân đưa tay che miệng, giấu đi nụ cười tươi rói trên mặt, cười nữa chắc bị mèo cào quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT