Tu hú chiếm tổ, súc vật, thứ ăn cây táo rào cây sung, mỗi câu chửi rủi đều không trùng lặp phát ra từ miệng mà người Lý Mộng Khiết đã gọi là mẹ mười sáu năm trời. Lần đầu nghe thấy là khó có thể tin, lần hai nghe thấy là nghẹn ngào, lần ba nghe được là uất ức, dần dần là chết lặng với mớ cảm xúc tiêu cực như dây nhện bủa vây. Những sợi tơ tuy mỏng manh nhưng khó thấy, không biết nó dính vào đâu trên da thịt để mà gở ra. Cũng giống như tâm tình Lý Mộng Khiết, bản tính thiện lương đã thay đổi không còn một mẩu, chỉ biết chích người.
Cậu ghét nhất là ai chửi mắng mình, nhất là người mà không biết cái quái gì về cậu mà dám ra vẻ hiểu rõ, chỉ trích cậu. Hổ vương mà không phát ra uy lực vồ mồi thì bọn họ tưởng cậu là Hello Kitty đấy à?
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng da thịt va chạm văng vẳng hành lang.
Giang Hành Vân rất có tài chọc chó đấy, biết xoáy đúng trọng tâm vấn đề đưa cậu xuống vực thẳm luôn. Lý Mộng Khiết không phải là kiểu người xúc động thích bạo lực, nhưng vừa hay hắn đáp trúng từ khóa làm cậu đứt mất sợi dây lý trí.
Lý Mộng Khiết tuyệt đối không thích bị so sánh như thú vật, không được giẫm đạp tôn nghiêm của cậu. Có là thần phật cũng không cản được Lý Mộng Khiết muốn đánh chết thằng chó này!
“A! Anh Hành Vân! Lý Mộng Khiết, đừng đánh nữa!” Lý Tiểu Bắc sắp khóc tới nơi rồi, luống cuống tay chân nhìn Lý Mộng Khiết hành hung Giang Hành Vân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play