Khúc Sở Vân hai bước làm ba bước tiến lại gần đi song song với Lý Mộng Khiết. Bọn họ là cùng đường, cậu cũng đâu thể nào cấm không cho hắn đi được, trừ phi đường này cậu thầu.
Khúc Sở Vân cười tủm tỉm liếc nhìn, hắn tuy không phải loại người yêu thích vẻ bề ngoài, nhưng vẫn bị vẻ mặt hài hước của Lý Mộng Khiết hấp dẫn, rõ ràng là mới có mười sáu, lại không khác gì ông cụ non: “Sao muộn vậy mới về? Khu vực này có biếи ŧɦái thích sàm sỡ đó nha, lần tới tranh thủ về sớm chút.”
Lý Mộng Khiết bước chân không ngừng, nghe vậy xem thường, trợn trắng mắt: “Biếи ŧɦái? Chú đang nói chính mình?” Lần nào cũng chạm mặt, làm cả mất hứng luôn.
Khúc Sở Vân đã quá quen với kiểu cà khịa này của cậu, còn rất hưởng thụ: “Là thật đó, em vừa dọn đến nên chưa biết, đã có vài bé trai đáng yêu là nạn nhân của biếи ŧɦái này rồi.”
Lý Mộng Khiết và Dương Trường Miên mới dọn tới đây mấy ngày nay, còn chưa quen hàng xóm sống kế bên nhà chớ nói chi hoàn cảnh xung quanh. Hai đứa đều đi làm, thời gian rảnh cũng dùng để học, không có thời gian tìm hiểu.
Lý Mộng Khiết nhướng mày: “Biếи ŧɦái thích sàm sỡ bé trai?” Không sàm sỡ phụ nữ, sàm sỡ đàn ông? Thể loại gì đây?
Khúc Sở Vân khóe môi mang cười nhưng ánh mắt thì không cười: “Đã là biếи ŧɦái thì đương nhiên là có suy nghĩ không bình thường rồi.” Gây án ngay khu vực hắn đang ở mà vẫn chưa bị bắt giữ, không biết có bí ẩn gì không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play