Phan Miêu Vũ nằm trên giường lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu lò mò đưa tay vào túi quần lấy nó ra rồi bắt máy:
"Alo."
"Xin chào cậu Phan, tôi là Lương trợ lý.

Cảm phiền cậu mở cửa lấy đồ vào."
"Tôi xuống liền." Phan Miêu Vũ bật người dậy nhanh chóng chạy xuống nhà.

Bên ngoài cửa Lương trợ lý cùng một người khác đứng chờ, nhìn thấy cậu mở cửa liền đưa đồ trong tay sang, cho dù anh ta biết mật khẩu nhà cũng có thể tự ý ra vào nhưng hiện tại nơi này có nam chủ nhân khác, cho dù hai người chủ nhân này kết hôn là giả thì anh ta cũng phải giữ ý tứ không tự tiện ra vào nhà như lúc trước.
"Đây là hành lý của cậu trong nhà trọ, tôi đã làm theo lời cậu bán điện thoại ở bên trong nhà cũng đã trả nhà." Anh ta cầm một sắp tiền trong tay rồi đưa sang: "Bởi vì điện thoại đã sài tuy nó là đồ mới nhưng vẫn bị trừ một khoảng tiền, đây là năm triệu tiền bán điện thoại."
Phan Miêu Vũ vui vẻ nhận lấy rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

"Còn đây là quần áo cùng đồ dùng cá nhân của cậu, Nguyễn tổng đã nhờ tôi mua giùm nhưng tôi không biết cậu thích cái gì nên chỉ có thể mua tạm."
"Không sao, cảm ơn anh rất nhiều, tôi cứ nghĩ tối này đành chịu khó không tắm mà ngủ luôn." Phan Miêu Vũ lòng tràn đầy cảm kích đối với Lương trợ lý mà cúi người cảm ơn anh ta, cậu hoàn toàn bỏ qua người đã nhờ anh ta mua giúp.
"Vậy tôi về trước, chúc ngủ ngon." Lương trợ lý gật đầu chào tạm biệt rồi cùng người bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Phan Miêu Vũ cũng không dừng lại ở cửa, cậu xoay người xách theo đồ trở vào trong sau đó đi về phòng mình.

Sau khi để đồ sinh hoạt cùng quần áo mới lên giường cậu mới đưa tay lục lội bên trong túi vải, dù sao thứ cậu cần chính là tấm giấy bên trong này, nếu không có nó thì chắc chắn cậu sẽ vào đồn cảnh sát của cục quản lý động vật hành tinh mà ngồi uống trà trong vài ngày.
Lôi bộ đồ cũ còn lại trong túi vải ra cậu liền thấy được tấm giấy, không phải nói nó giống một tấm thẻ ngân hàng bởi vì bìa của nó rất cứng.

Nhưng cậu biết nó không phải thẻ ngân hàng mà là một tấm thẻ có gắn định vị cùng camera, nó tuy không thể ghi hình nhưng nó có thể quay lại âm thanh sinh thoạt của người giữ nó sau đó chuyển về cục quản lý.

Lúc trước nguyên chủ không hề biết chuyện này nên đã làm mất tấm thẻ, sau đó bị người trong cục bắt giữ hai ngày điều này khiến cho cậu bị nam chính hiểu lầm sau đó dẫn đến càng thêm chán ghét.
Hiện tại cậu trở thành cậu ta vì vậy cậu phải cất giữ nó cho thật kỹ nếu không tiền bạc sau này sẽ bị nó hủy hoại hết, không thể ăn sung mặc sướng cho hết đời được nữa.
Phan Miêu Vũ bỏ lại tấm thẻ vào túi vải rồi để vào trong một góc tủ, cậu khá lo lắng nếu người dọn vệ sinh nhầm lẫn thứ này là đồ vứt đi thì chết cậu mất vì vậy cậu còn dùng quần áo củ đấp lên để che nó đi, như vậy sẽ không bị người khác tiện tay đem quăng.

Hài lòng nhìn nơi giấu đồ, cậu liền chạy về giường đưa tay xoạn bịch đồ mà Lương trợ lý đã mua giúp, bên trong có hai bộ quần áo mặc khi ra ngoài cùng với hai bộ đồ ngủ, khăn cùng bàn chải kem đánh răng đều đầy đủ, thậm chí còn có xà bông gọi đầu cùng sữa tắm.
"Lương trợ lý đúng là người tốt." Phan Miêu Vũ cảm khái sau đó vui vẻ cầm đồ tung tăng đi vào nhà vệ sinh.

Tắm rửa xong cậu liền nhảy lên giường sau đó chìm vào giấc ngủ ngay, hôm nay đúng là quá mệt mỏi, chỉ là đăng ký kết hôn đã khiến cậu mệt mỏi thế này nếu thật sự tổ chức hôn lễ thì chắc hai cái chân già này bỏ luôn là vừa.

Dù cho bản thể hiện tại cậu là một con mèo hay là trước đây cậu đã lười sẵn thì hiện tại cậu cảm thấy chỉ cần không chết đói cho dù có ngủ cả ngày trong nhà cũng mãn nguyện lắm rồi.
Dù sao hai người chỉ là chồng chồng hợp đồng, cũng không cần thiết quan tâm đ ến sinh hoạt của nhau, như vậy cho dù cậu không làm gì thì người kia cũng không thể nói được gì.

Cuộc sống được bao nuôi của một con mèo tinh đúng là sung sướng.
Trong khi Phan Miêu Vũ đã say giấc ngủ thì bên trong một căn phòng ở tầng một Nguyễn Minh Hoàng vẫn đang bù đầu vào máy tính xử lý nốt công việc của hôm này.

Trong lúc anh đang tập trung cao thì tiếng chuông điện thoại được anh tiện tay ném lên đầu giương kêu lên.
Anh mệt mỏi xoa trán rồi đứng dậy đi đến bên cạnh giường nhìn vào di động, thấy tên người gọi là mẹ mình thì anh liền thả lỏng khuôn mặt cầm lên rồi bắt máy:
“Con nghe ạ.”

"Hoàng đấy à, sao rồi hai con đã đăng ký kết hôn chưa, có cần tổ chức hôn lễ không."

"Dù sao chuyện này cũng là nghiệp do Phan gia làm ra không thể liên lụy đến thằng bé tội nghiệp đó được." Mẹ của Nguyễn Minh Hoàng là Lê Tú, bà là một người phụ nữ hiền lành dễ tính đối với con cái thì hết mực yêu thương, vì vậy tuy tức giận với Phan gia nhưng bà không muốn đứa nhỏ bị Phan gia đẩy ra phải chịu bất kỳ uất ức nào, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ tội nghiệp mới vừa sinh sống trong xả hội bình thường không bao lâu.
Đúng vậy những người điều tra về thông tin của cậu đều cho rằng cậu từ khi sinh ra đã sống ở trong núi hoặc trong rừng sau vì vậy trước giờ không có bất kỳ thông tin nào mãi cho một tháng trước mới có thể điều tra ra được những gì cậu làm.
Trước khi gặp Phan Ân Ly, Phan Miêu Vũ làm xong giấy tờ tuy thân liền bắt đầu kiếm việc làm, cậu ta làm rất nhiều việc để có tiền sinh hoạt hằng ngày, sau đó vô tình gặp cô ta.

Lê Tú cảm thấy cô ta đúng là người phụ nữ độc ác, bởi vì không muốn kết hôn với con trai bà mà đẩy đứa nhỏ vô tội này vào, không chỉ khiến mình thoát khỏi việc kết hôn mà còn có thể xỉ nhục con trai bà.
Tuy bà thương con trai mình nhưng bà lại rất cảm thông cho đứa nhỏ kia, nếu đứa nhỏ đó vào trong một gia đìmnh khác thỉ chắc chắn sẽ bị đối xử một cách thậm tệ, thậm chí còn bị đánh đập.

Chỉ cần nghĩ đến thôi bà liền không thích người con gái có suy nghĩ ác độc như vậy, bà cũng cảm thấy may mắn người ta chê con trai mình mới khiến con trai thoát khỏi cuộc sống đau khổ sau này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play