Sau khi dì Loan rời đi Phan Miêu Vũ dùng xong cơm trưa liền chạy về phòng đánh thêm một giấc, cậu cũng tiện tay để báo thức nhưng đến khi nó kêu lại không tài nào thức dậy nổi, cậu cứ để nó kêu rồi tắt rồi tiếp tục kêu rồi lại tắt.
Không biết nó lặp lại bao nhiêu lần đến khi tiếng chuông điện thoại khác hoàn toàn tiếng báo thức vang lên cậu mới mơ màng mò mẫm tay lên đầu giường sau khi cầm điện thoại lên cậu nhìn cũng không thèm nhìn mà bắt máy nhỏ giọng nói:
"Alo."
"Biết ngay mà cậu vẫn còn ngủ nhỉ." Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đầy từ tính.
"Ừ hử." Phan Miêu Vũ vẫn còn ngái ngủ mà phát ra âm thanh nghi hoặc.
"Tôi nghe dì Loan nói rồi, cậu đã cho dì ấy nghỉ hôm nay, vì vậy bữa chiều cậu phải tự xử." Nguyễn Minh Hoàng biết cậu sẽ không tự thức dậy nên vừa có thời gian rảnh rỗi liền gọi điện cho cậu, đúng như anh nghĩ cái người chỉ biết ngủ này đến giờ này vẫn còn nằm trên giường.
Nếu anh không gọi đến chắc cậu lại định nhịn đói rồi ngủ đến khuya, đúng là không có anh lo lắng thì cậu sẽ không ổn mà, có khi chết đói lúc nào chẳng hay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play