Tái sinh của nhạc sĩ hàng đầu

2.2


9 giờ

trướctiếp

Lục Quân Dục từng vì cứu Cố Ngôn mà bị trúng đạn. Dù đã qua rất lâu, Cố Ngôn vẫn nhớ rõ cảnh tượng ấy. Anh nhắm mắt lại, rồi mỉm cười, một nụ cười quyến rũ hiện lên nơi khóe môi. Cố Ngôn xoay người, rồi ngồi xuống giữa Lý Vinh Thành và Chung Trà Nhạc.

Lý Vinh Thành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hơi ngạc nhiên vì Cố Ngôn không hề bộc phát ngay tại chỗ như thường lệ. "Tiểu Ngôn, lâu rồi không gặp. Hôm nay anh em mình phải uống cho đã." Nói xong, anh rót cho Cố Ngôn nửa ly rượu ngon mà anh lấy từ chỗ bố mình.

Ngồi bên cạnh, Tề Hằng - người từ trước tới giờ luôn bị xem như không tồn tại - lúc này siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Mặc dù ngay từ đầu, Lục Quân Dục đã nói rõ ràng rằng cậu chỉ là người thay thế, một hình ảnh bề ngoài mà thôi. Nhưng gần một năm qua, mỗi khi xuất hiện ở những nơi công khai, Lục Quân Dục đều mang cậu theo. Dù chưa từng nói chuyện với cậu, ánh mắt nhìn cũng lạnh lùng, nhưng vì Lục Quân Dục có tất cả những gì đáng mơ ước - gia thế, ngoại hình và năng lực - nên cậu không thể kiềm chế được mà dần nảy sinh tình cảm. Đến khi nhận ra, Tề Hằng đã không còn lối thoát.

Cậu luôn nghĩ rằng Lục Quân Dục vốn là người lạnh lùng, thế nhưng khi người được gọi là "Tiểu Ngôn" bước vào, cậu mới nhận ra mình đã sai. Dù Lục Quân Dục không nói lời nào, nhưng từ lúc Cố Ngôn xuất hiện, ánh mắt của anh ấy luôn dõi theo, với một sự dịu dàng mà Tề Hằng chưa bao giờ thấy trước đây.

Tề Hằng biết người này chắc chắn không phải người bình thường, nhưng vẫn không thể kìm nén được, giả vờ tò mò hỏi: “Không biết anh là...?”

Ngay khi vừa hỏi xong, Tề Hằng bắt gặp ánh mắt hài hước của Chung Trà Nhạc và Lý Vinh Thành, liền biết mình đã lỡ lời. Cậu cúi đầu, che giấu sự bối rối, nhưng lời đã nói ra thì hối hận cũng không kịp nữa.

Cố Ngôn không thèm trả lời câu hỏi, chỉ nhấc ly rượu lên, nhướng mày với Lục Quân Dục rồi uống cạn rượu trong ly. Sau đó, anh chậm rãi đặt ly xuống, đứng dậy tiến tới bên cạnh Lục Quân Dục, trong tiếng huýt sáo trêu ghẹo của hai người bạn, anh tự nhiên ngồi lên đùi Lục Quân Dục.

Cả hai nhìn nhau, hô hấp dường như quấn quýt lấy nhau. Cố Ngôn lười biếng cất giọng: “A Dục, anh nghĩ em nên gọi anh là gì đây?”

Lục Quân Dục cười, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt mà anh đã mong nhớ suốt cả năm qua. Cả năm trời, con mèo nhỏ này chẳng thèm gọi cho anh lấy một lần, mà tất cả các cuộc gọi anh gọi đến cũng bị từ chối hết. Trời biết anh đã nhẫn nhịn đến mức nào để không chạy đến tìm cậu ấy.

"Em nói thử xem, Lục phu nhân," Lục Quân Dục trêu đùa, rồi nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe môi của Cố Ngôn. Một tiếng "Lục phu nhân" dù là đùa nhưng cũng như xác định rõ ràng vị trí của Cố Ngôn trong lòng anh.

Cố Ngôn hừ nhẹ, quay mặt sang một bên, làm ra vẻ ngạc nhiên: "Ai mà ngờ anh lại gọi em thế này." Dù không thích cách gọi đó, anh cũng không hề phủ nhận. Bầu không khí giữa hai người trở nên quá mức ngọt ngào, đến nỗi chẳng ai buồn để ý đến sự hiện diện của Tề Hằng. Nhưng chính điều đó lại khiến Tề Hằng cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt. Cậu ta chẳng thể tiến gần Lục Quân Dục thêm dù chỉ một chút, trong khi Cố Ngôn lại có thể tự nhiên ngồi lên đùi anh như không có gì.

Chung Trà Nhạc cảm thấy hai người này thực sự quá chói mắt, ho nhẹ một tiếng rồi cầm ly rượu lại gần hơn. Nhìn sang Tề Hằng, người đang chuyển từ đỏ mặt sang trắng bệch, rồi lại đỏ mặt, anh ta ra vẻ tốt bụng nói: “Có những lúc, người ta nên tự biết rõ thân phận của mình. Còn về cậu hỏi ai vừa rồi, không lẽ cậu không biết? Cố Ngôn là cậu ấm nhà họ Cố, từ nhỏ đã được bọn tôi bảo bọc. Sao, cậu không nhận ra sao?”

Lý Vinh Thành bật cười: “Chung Trà Nhạc, cậu giả vờ tốt bụng ghê đấy.” Dù lời của Chung Trà Nhạc có chút cay nghiệt, nhưng ý tứ là nhắc nhở Tề Hằng đừng cố làm gì vượt quá khả năng, còn việc có khích bác hay không thì chỉ có Chung Trà Nhạc mới biết.

Tề Hằng trong lòng lạnh toát, biết mình vừa rồi đã tỏ thái độ quá rõ ràng. Cậu cố gắng thu lại những cảm xúc không cam lòng, vờ tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng biểu hiện trước đó đã khiến mọi người thấy rõ bản chất của cậu.

Đến khi buổi tiệc tan, trời đã khuya. Lý Vinh Thành và Chung Trà Nhạc chẳng muốn làm bóng đèn thêm nữa, cả hai tìm người lái xe thay để về trước.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp