*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Kỷ Nghiêu Vũ tới đây, trong nhà dường như mới có thêm hơi người, trước kia Hứa Ngật Xuyên không nấu cơm nhiều, một mình tùy tiện ăn một chút ứng phó cho qua, nhưng hiện tại anh không chỉ phải làm, còn phải làm thật đẹp mắt, có chất có lượng, tìm mọi cách để cho Kỷ Nghiêu Vũ béo lên.

Không chỉ vậy, mỗi ngày Hứa Ngật Xuyên đều kéo theo Kỷ Nghiêu Vũ đi tập thể dục, chạy bộ, chống đẩy, bóng rổ, nhảy dây... Ở nông thôn không có dụng cụ tập thể dục, tất cả các đạo cụ có thể sử dụng đều được sử dụng.

Ngay từ đầu Kỷ Nghiêu Vũ rất là không quen, chạy một vòng sắc mặt đã trắng bệch, Hứa Ngật Xuyên vừa đau lòng, vừa cắn răng đốc thúc.

Cũng may đứa nhỏ rất có thể chịu khổ, cho dù mệt mỏi hơn nữa cũng phải kiên trì đến cùng, sau đó dần dần khá lên. Kỷ Nghiêu Vũ đang ở độ tuổi hoa nở nhất, tinh lực dồi dào vô cùng, hiện tại cậu không cần Hứa Ngật Xuyên giám sát, bản thân cũng biết mỗi sáng sớm chạy năm vòng quanh ruộng, lại thêm ba mươi lần chống đẩy và một phút hỗ trợ plank, buổi chiều sau khi tan học luyện bóng rổ một giờ, buổi tối trước khi ngủ nhảy dây nửa giờ.

Kỷ Nghiêu Vũ rất thích môn thể thao bóng rổ này. Lúc đầu Hứa Ngật Xuyên chỉ dạy cậu một vài kỹ xảo bóng rổ đơn giản. Thỉnh thoảng cho cậu xem video thi đấu bóng rổ, còn lại đều dựa vào cậu tự tìm tòi. Kỷ Nghiêu Vũ có ưu thế về chân dài, khả năng bật nhảy quyến rũ, sinh ra là để chơi bóng rổ. Hiện tại điều duy nhất Hứa Ngật Xuyên cần làm chính là làm một fan hâm mộ, vỗ tay bên ngoài là được rồi.

Mỗi một nụ cười thoải mái, vẻ mặt sảng khoái của Kỷ Nghiêu Vũ đều bị Hứa Ngật Xuyên chụp thành ảnh, khuôn mặt môi đỏ răng trắng kia nếu dính một ít mồ hôi, không, đó không phải mồ hôi, đó là trân châu, quả thực có một loại ma lực dệt hoa trên gấm, Hứa Ngật Xuyên thường xuyên nhìn thấy mà hơi thở dồn dập, tim đột nhiên ngừng đập.

Đứa trẻ mỗi ngày một rực rỡ ánh mặt trời, Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy mà cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng, Kỷ Nghiêu Vũ ở tuổi này nên cười nói ầm ĩ, không kiêng nể gì mà phát huy tuổi thanh xuân, được người nâng niu trong lòng bàn tay che chở, yêu thương.

Hứa Ngật Xuyên cam tâm tình nguyện đảm đương một vai trò như vậy.

Anh đã sớm nhận rõ chính mình, sự tồn tại của Kỷ Nghiêu Vũ mang đến cảm giác tốt hơn ngàn vạn lần so với bất cứ ai, bất kể như thế nào anh cũng không kháng cự được dáng vẻ đứa nhỏ cười to chạy tới với anh, tựa như bây giờ –

Cổ tay Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng đẩy, bóng rổ tựa như đã chuẩn bị sẵn, theo đường parabol tự động ném vào rổ.

Bóng rổ rơi xuống đất, đứa bé mang theo nụ cười thẹn thùng lại hưng phấn nhào tới, chờ Hứa Ngật Xuyên khích lệ.

Ánh mặt trời nhu hòa chiếu lên mặt Kỷ Nghiêu Vũ, chiếu mồ hôi trên trán cậu sáng lấp lánh, giống như từng viên lưu ly vỡ nát.

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, mà cả người Kỷ Nghiêu Vũ lại như là ánh sáng chói lọi trong bóng tối, chói mắt hơn tất cả đồ vật xung quanh cậu gấp mấy lần

Đứa bé khoác ánh mặt trời này chạy về phía anh từng bước một, chạy vào sinh mệnh của anh, khắc ra dấu vết vĩnh viễn không phai mờ trong trái tim anh.

Hứa Ngật Xuyên vươn tay, ôm chặt đứa bé vào lòng, ngay cả mùi mồ hôi thoang thoảng cũng khiến anh cảm thấy thoải mái, vui vẻ.

Anh thật sự thích đứa bé này chết đi được.

“Anh cảm giác không lâu nữa em có thể đi thi đấu chuyên nghiệp rồi! "Kỹ năng" Nhắm mắt khen Nghiêu Nghiêu "của Hứa Ngật Xuyên đã phát huy hết tiềm năng.

Kỷ Nghiêu Vũ gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười: "Không, không thể nào…”

Hai người bắt đầu mơ về giấc mơ được thi đấu chuyên nghiệp.

"Hôm nay trưởng thôn mang theo chút thịt bò ở chợ trở về, chúng ta đi đón ông nội tới, đêm nay nướng thịt bò ăn!"

“Được!”

Thịt bò là thứ hiếm trong làng chỉ có thể được ăn vào dịp Tết. Hứa Ngật Xuyên về đến nhà là bắt đầu bận rộn, dùng dụng cụ làm bếp và tài nguyên có hạn làm một nồi canh thịt bò khoai tây và thịt bò nạm cà chua.

Tuy đứa nhỏ đói bụng, nhưng cũng sẽ không ăn như hổ đói, một miếng cơm phải nhai hơn mười cái mới nuốt vào trong bụng, quá trình nhai cũng vô cùng ưu nhã, cơ cắn hơi căng, đôi môi mím chặt hơi phập phồng dao động, không phát ra một chút tiếng vang dư thừa.

Nhìn trẻ con ăn cơm quả thực là một loại hưởng thụ, Hứa Ngật Xuyên chỉ nhìn yết hầu khéo léo không ngừng trượt kia cũng có thể nhìn cả đêm.

Hứa Ngật Xuyên không khỏi cảm khái, Kỷ Nghiêu Vũ hoàn toàn không giống trẻ con sinh ra và lớn lên ở nông thôn, ngược lại giống một tiểu công tử nghèo túng sống an nhàn sung sướng, trời sinh đã có một loại khí chất tao nhã không giống với người thường, quả thực không hợp với môi trường nghèo nàn mà khắc nghiệt này.

Hứa Ngật Xuyên không ngừng gắp thức ăn vào bát Kỷ Nghiêu Vũ và ông nội Kỷ. Ông nội Kỷ vui tươi hớn hở gắp thức ăn cho Hứa Ngật Xuyên. Hứa Ngật Xuyên tập trung nhìn lại, đây đâu phải thịt bò, rõ ràng là một miếng gừng, chắc là ông nội lại nhìn lầm rồi. Trước mắt đột nhiên có thêm một đôi đũa, miếng gừng kia nhanh chóng được chọn đi. Trong bát còn có thêm mấy miếng thịt bò, Kỷ Nghiêu Vũ ngại ngùng cười với anh.

Hứa Ngật Xuyên không uống rượu, lại cảm thấy mình đã say đến lâng lâng.

Sau bữa cơm tối, Hứa Ngật Xuyên đưa ông nội về nhà an toàn, lúc trở về thấy Kỷ Nghiêu Vũ đang cố hết sức nhảy dây, sợi dây kia hiển nhiên có chút ngắn, không chú ý sẽ ngã nhào.

Chẳng lẽ nhóc quỷ lại cao lên rồi sao?

Hứa Ngật Xuyên vội vàng đi lên nhận lấy dây thừng, nói: "Đừng nhảy nữa, lần sau chờ anh mua cho em một dây dài hơn một chút.”

Khuôn mặt Kỷ Nghiêu Vũ đỏ bừng, vâng một tiếng.

Hứa Ngật Xuyên lấy khăn lông ra lau mồ hôi cho Kỷ Nghiêu Vũ: "Anh đi nấu nước.”

Cùng nhau tắm rửa là thói quen dưỡng thành từ sau khi hai người từ hố phân đi ra, bất tri bất giác đã kéo dài rất lâu.

Nhưng mà bây giờ Hứa Ngật Xuyên càng ngày càng sợ tắm cùng Kỷ Nghiêu Vũ.

Trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, mắt thường có thể thấy được Kỷ Nghiêu Vũ đã cường tráng hơn, trước ngực và bụng dưới bắt đầu có một ít cơ bắp, đầu v* phấn nộn khéo léo điểm xuyết ở giữa ngực, gợi cảm mà không tự biết.

Trong lòng Hứa Ngật Xuyên có quỷ, luôn không khống chế được ánh mắt liếc về nơi không nên nhìn, bất thình lình bị tâm tư xấu xa trong đầu mình làm cho giật nảy mình.

Đứa nhỏ đối với Hứa Ngật Xuyên không hề phòng bị, chỉ mặc một cái quần lót tắm rửa đã tập mãi thành thói quen, thế cho nên mỗi lần Hứa Ngật Xuyên rình coi đều có một tia ác cảm tội lỗi, lại còn phải làm bộ như không có việc gì.

Mà hôm nay thì khác, vào ngày thứ bốn mươi tám Hứa Ngật Xuyên quen biết Kỷ Nghiêu Vũ, anh rốt cục nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ hoàn toàn trần truồng.

Hứa Ngật Xuyên gần như trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt đã phá vỡ suy nghĩ về Kỷ Nghiêu Vũ.

Hứa Ngật Xuyên thậm chí còn cảm thấy đứa trẻ trước mắt không còn là một đứa trẻ gầy yếu đáng thương nữa, mà là một người đàn ông thực thụ, có thất tình lục dục.

Kỷ Nghiêu Vũ không chỉ có dáng vẻ tuấn tú, ngay cả miếng thịt mềm phía dưới cũng là màu hồng nhạt, hình dạng xinh đẹp, xấu hổ ngủ say trong đám lông thưa thớt. Rõ ràng đều là hai lạng thịt, vì sao trẻ con lại đẹp như vậy?

Cổ họng Hứa Ngật Xuyên khát khô, từng dòng điện chạy thẳng vào bụng, lập tức dựng lều nhỏ lên.

Kỷ Nghiêu Vũ thấy Hứa Ngật Xuyên chậm chạp không tới, hỏi: "Anh Xuyên, sao vậy?”

“...... Ừm, "Hứa Ngật Xuyên không dám nhìn Kỷ Nghiêu Vũ," Em tắm trước đi, anh đi hút điếu thuốc.”

Nói xong, liền không quay đầu lại đi ra ngoài phòng.

Khi trở về, Kỷ Nghiêu Vũ đã tắm rửa xong lên giường, Hứa Ngật Xuyên mượn nước hơi lạnh tắm một cái, lại ở trong sân hút mấy điếu thuốc mới vào nhà.

Anh rón rén lên giường, sợ đánh thức Kỷ Nghiêu Vũ đang ngủ say, khi anh đè chăn cho đứa bé, đứa bé đột nhiên xoay người lại, ôm lấy anh.

Hứa Ngật Xuyên chần chừ một giây, ôm chặt lấy cậu, vuốt lưng cậu.

Kỷ Nghiêu Vũ vùi đầu vào lòng Hứa Ngật Xuyên, giọng nói có chút u ám: "Anh Xuyên…”

Hứa Ngật Xuyên dịu dàng hỏi: "Ngoan, sao vậy?”

"Anh không vui à?"

Trong đầu Hứa Ngật Xuyên nhanh chóng lướt qua hành động gần đây, dường như không có gì khác thường, lại hỏi ngược lại: "Sao có thể chứ?”

“Anh nói tâm trạng không tốt mới có thể hút thuốc......”

Hứa Ngật Xuyên khẽ cười một tiếng, nói: "Không phải tâm trạng anh không tốt, chỉ là đột nhiên muốn hút thuốc mà thôi.”

“Vậy...... có phải anh Xuyên chán ghét em hay không......”

Hứa Ngật Xuyên cực kỳ kinh ngạc, lập tức không chút do dự trả lời: "Sao có thể!”

"Em rất sợ anh chán ghét em..." Hai tay Kỷ Nghiêu Vũ ôm chặt Hứa Ngật Xuyên, "Sau này không thể tắm chung với anh nữa sao?"

Hứa Ngật Xuyên đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, có chút dở khóc dở cười, hiểu lầm lớn rồi. Anh trìu mến xoa xoa đầu đứa bé, ngửi mùi thơm trên đỉnh đầu, môi nhẹ nhàng ma sát: "Bé ngoan, anh Xuyên vĩnh viễn yêu em.”

“Yêu? "Kỷ Nghiêu Vũ ngửa đầu nhìn Hứa Ngật Xuyên, trong mắt lóe lên ánh sao, dường như không hiểu được chữ này.

Hứa Ngật Xuyên nặng nề gật đầu: "Yêu em, thương em, thương tiếc em, tôn kính em. Anh Xuyên luôn ở đây, em muốn làm gì, anh Xuyên cũng sẽ ở bên cạnh em, huống chi là tắm rửa.”

Kỷ Nghiêu Vũ không hiểu lắm ý tứ sâu xa trong lời nói của Hứa Ngật Xuyên, nhưng lại vô cùng an tâm, cậu thích tắm cùng anh Xuyên, bởi vì anh Xuyên sẽ kể cho cậu rất nhiều chuyện xưa thú vị, cậu cũng muốn lau lưng cho anh Xuyên, mát xa cho anh Xuyên, tựa như anh Xuyên làm cho cậu.

Kỷ Nghiêu Vũ cọ cọ bả vai Hứa Ngật Xuyên, ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Hứa Ngật Xuyên nâng cằm Kỷ Nghiêu Vũ lên, cười xấu xa hỏi: "Nhóc quỷ, có phải thích tắm cùng anh không?”

Vài luồng ánh trăng sáng tỏ chiếu lên mặt Kỷ Nghiêu Vũ, cả khuôn mặt như đang phát sáng, cậu thẹn thùng gật đầu.

“Vậy em hứa với anh, chỉ có thể tắm chung với anh Xuyên thôi. "Cũng không thể để cho người khác được hời.

“Vâng... "Khuôn mặt Kỷ Nghiêu Vũ hơi đỏ lên.

“Nhóc quỷ, có thích người nào không?”

“Thích......?”

"Thích, chính là mỗi ngày đều nhớ người ta, muốn luôn đối tốt với người ta, vĩnh viễn sẽ không rời xa..."

Hứa Ngật Xuyên còn chưa nói xong, Kỷ Nghiêu Vũ khẩn cấp trả lời: "Có!”

Hứa Ngật Xuyên đột nhiên căng thẳng, chỉ nghe Kỷ Nghiêu Vũ vui vẻ nói: " Em thích nhất là ông nội và anh Xuyên!”

Hứa Ngật Xuyên bị sự đơn thuần của đứa nhỏ chọc cười, nhẹ giọng nói: "Anh Xuyên cũng thích ông nội......" Cuối cùng lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: " Anh Xuyên yêu Nghiêu Nghiêu nhất.”

Đêm nay Hứa Ngật Xuyên mơ một giấc mộng hoang đường dâm loạn nhất trong đời, sau khi tỉnh lại quần lót ướt sũng, đứa bé trong lòng vẫn đang ngủ say.

Trong lòng anh tràn đầy cảm giác tội lỗi, sợ mộng biến thành hiện thực, sợ chính mình làm ra chuyện khoa trương hơn, sợ tín nhiệm tích lũy tháng ngày hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng anh lại khống chế không được chính mình, người yêu ngay tại trước mắt, mặt trắng đến phát sáng, môi đỏ đến nhỏ máu, phun ra hơi thở nóng rực khiến anh như thiêu như đốt.

Để anh Xuyên hôn một cái, được không?

Trong lòng Hứa Ngật Xuyên yên lặng khẩn cầu, cúi đầu lại gần, sau khi bờ môi đơn giản dán vào nhau, Hứa Ngật Xuyên trúc trắc như một xử nam chưa qua chuyện thế nhân, lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Anh nghe thấy trái tim của mình điên cuồng va chạm lồng ngực, mỗi một sợi tóc gáy đều dựng lên, mỗi một tế bào đều đang vì cái hôn này mà ủng hộ.

Anh thề rằng đó là nụ hôn đẹp nhất trong cuộc đời anh.

__________



Hãy tưởng tượng về bé Nghiêu của anh sau nì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play