Hứa Ngật Xuyên không khỏi nhớ lại tuổi mười tám của mình, không tính là phản nghịch, cũng không đi theo đám đông, có hai ba bạn xấu, vài phân mê mang, biết hút thuốc uống rượu, cũng sẽ thức đêm ôn tập, điểm số các môn đều rất đẹp, nhưng từ đầu đến cuối đều bình bình đạm đạm, không có gì nhấp nhô, chẳng hề đáng hoài niệm.
Mà Kỷ Nghiêu Vũ mười tám tuổi gặp Hứa Ngật Xuyên, giống như trên tờ giấy trắng sạch sẽ bỗng nhiên có thêm một nét mực đậm màu, mở ra một khởi đầu tốt đẹp cho tương lai tốt đẹp, tất cả những câu chuyện đặc sắc cũng theo đó lan tràn.
Hứa Ngật Xuyên đến không sớm không muộn, tất cả đều vừa vặn.
Buổi tối điên cuồng kia giống như một nghi thức thánh khiết, rút đi một tia non nớt trên mặt đứa nhỏ, tăng thêm một chút phong tình, giơ tay nhấc chân đều làm cho Hứa Ngật Xuyên miên man bất định, mặt đỏ tới mang tai.
Hứa Ngật Xuyên cũng không dám dùng ánh mắt như trước kia nhìn Kỷ Nghiêu Vũ nữa.
Để cho Kỷ Nghiêu Vũ ngây thơ biết tới tư vị tình dục, trong lòng anh cảm thấy tội lỗi, nhưng anh tuyệt đối không hối hận, anh thề nhất định sẽ che chở bông hoa nhỏ của anh, trông coi cậu nở rộ, nhìn cậu rực rỡ rồi cùng cậu điêu tàn.
Mùa xuân nông thôn đến sớm hơn thành phố, sau một trận mưa phùn kéo dài, toàn bộ thế giới rực rỡ hẳn lên, từng bông hoa, cây cối đều tràn đầy sức sống.
Kỷ Nghiêu thích mùa này, suốt ngày cầm máy ảnh chạy khắp nơi.
Ở trong tơ liễu bay múa đầy trời, ở trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, ở trong ruộng lúa xanh biếc dạt dào, một người náo loạn, một người đang cười, cuối cùng ôm chặt lấy nhau trao đổi từng nụ hôn ướt át.
Mùa xuân, một mùa tình yêu tùy ý sinh trưởng.
Điện thoại vẫn ầm ĩ không ngừng, tên Diệp Lâm nhảy nhót trên màn hình, trong lòng Hứa Ngật Xuyên lộp bộp, không được tự nhiên lắm.
Tuy nói hai người đều trong sạch, nhưng bởi vì tấm ảnh chụp chung lúc trước, Hứa Ngật Xuyên vẫn băn khoăn về cảm nhận của Kỷ Nghiêu Vũ, cho dù chỉ là một cú điện thoại hoặc tin nhắn, cũng không muốn Kỷ Nghiêu Vũ hiểu lầm.
Nhưng mà điện thoại vừa nhận, chợt nghe Diệp Lâm nũng nịu gọi Hứa Ngật Xuyên ra cửa thôn đón người.
Diệp Lâm đột nhiên đến thăm khiến Hứa Ngật Xuyên có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô phong trần mệt mỏi, giống như lần trước mang theo một xe hành lý, vừa thấy mặt liền xông lên, "Anh~"
Hứa Ngật Xuyên theo bản năng né tránh, biểu tình trên mặt tương đối không được tự nhiên, nói: "Sao đột nhiên lại tới đây? Nơi này rất xa…”
Diệp Lâm ngẩn người, sau đó lúng túng nói: "Nhớ anh mà.”
Cô mở cốp xe ra, nói tiếp: "Năm mới cũng không về, có phải định cư ở đây không?"
“Về nhà cũng không có ai, "Hứa Ngật Xuyên nhận lấy hành lý," Đây là…”
“Em không phải người sao? "Diệp Lâm trợn mắt," Mang cho anh và đứa nhỏ lần trước một ít nhu yếu phẩm.”
Hành lý trong tay nhất thời nặng như ngàn cân, ép Hứa Ngật Xuyên buồn bực nhưng người ta có ý tốt, Hứa Ngật Xuyên cũng không tiện làm mất hứng của cô, vẫn nói một tiếng cám ơn.
Diệp Lâm vừa vào nhà liền đánh giá chung quanh, căn nhà nhỏ này có nhiều đồ trang trí hơn lần trước, ấm áp không giống như là nơi ở của người đàn ông độc thân.
Diệp Lâm lập tức vọt tới phòng ngủ, giường vẫn là cái giường kia, cô luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không thể nói được chỗ nào không đúng, ánh mắt bị vách tường đầy ảnh chụp hấp dẫn, thế mà hô to nói: "Oa, anh, anh chụp ảnh đẹp quá, không ngờ anh còn có ngón nghề này!"
Hứa Ngật Xuyên hơi đau đầu trước hành vi tự tiện xông vào phòng ngủ của Diệp Lâm: "Không phải anh chụp.”
"Không phải anh chụp, vậy là ai?" Diệp Lâm thưởng thức từng tấm ảnh, trong đó không thiếu ảnh chụp chung của Kỷ Nghiêu Vũ và Hứa Ngật Xuyên, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Rất nhanh Diệp Lâm đã có được đáp án.
Kỷ Nghiêu Vũ đã trở lại, trên cổ đeo máy ảnh, chắc là chụp một bức ảnh mới muốn lập tức chia sẻ với Hứa Ngật Xuyên, còn chưa vào nhà đã lớn tiếng gọi: "Anh, em về rồi!”
Kỷ Nghiêu Vũ đắc ý chớp chớp mắt, vẻ mặt anh nhìn là biết.
“Anh, ai tới vậy? "Một giọng nữ trong phòng ngủ truyền đến.
Tay cầm máy ảnh của Kỷ Nghiêu Vũ run lên.
Hứa Ngật Xuyên vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Cục cưng, cô ấy đột nhiên tới đây…anh không biết…”
Nhìn Diệp Lâm từ phòng ngủ đi ra, trong mắt Kỷ Nghiêu Vũ hiện lên một tia kinh ngạc, giống như đang hỏi Hứa Ngật Xuyên, vì sao cô ấy lại đi ra từ phòng ngủ.
Diệp Lâm không thay đổi nhiều lắm, chỉ trong chớp mắt Kỷ Nghiêu Vũ đã nhận ra người trước mắt là ai, cảm giác chua xót xông lên trong lòng, đáy mắt sương mù mênh mông, nghiêng đầu, không nói lời nào.
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên hô to, đây thật sự là hiểu lầm lớn.
Anh ho hai tiếng, nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Diệp Lâm vừa tới không bao lâu, đang thưởng thức ảnh em chụp, cô ấy nói rất đẹp.”
“Ngoan, "Diệp Lâm cười cười, giống như nữ chủ nhân gọi," Tiểu Nghiêu, chị mang đồ tốt cho em, đến đây xem đi.”
Sau đó lấy từ trong vali ra mấy quyển sách, Kỷ Nghiêu Vũ chậm chạp không động đậy, Diệp Lâm đẩy đẩy Hứa Ngật Xuyên: "Anh, anh nói hai câu đi, người ta xấu hổ không tiện nhận đâu.”
Từng tiếng anh kêu cực kỳ thân thiết, Kỷ Nghiêu Vũ lại cảm thấy cực kỳ chói tai.
Tất cả mọi người có thể gọi Hứa Ngật Xuyên là anh sao?
Hứa Ngật Xuyên không muốn làm khó Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Những sách này không thích hợp cho em ấy đọc, em cứ để đó đi. Đi, anh dẫn em lên trấn thuê phòng trước.”
Diệp Lâm à một tiếng: "Ngủ khách sạn? Em ngủ ở đây.”
“Vậy anh và Tiểu Nghiêu ở bên ngoài, để nhà này cho em.”
“Hai người ở cùng nhau? "Diệp Lâm mở to hai mắt.
Hứa Ngật Xuyên gật đầu.
Diệp Lâm rốt cục suy nghĩ cẩn thận xem chỗ nào không đúng, trong phòng này cũng chỉ có một cái giường, hai người này ở chung chắc chắn là nằm cạnh nhau, bầu không khí quỷ dị trong không khí làm cho cô tựa hồ hiểu được cái gì.
Cô há to miệng, hỏi: "Em ấy là gì của anh…”
“Học sinh, " Kỷ Nghiêu Vũ trả lời trước một bước," Chỉ là học sinh…”