Hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Mộc Tuyết Nương lại bị dáng vẻ say xỉn của hắn dọa sợ đến mức rút kiếm ra.

"Chúng ta đã hủy hôn rồi, chính miệng huynh nói ra mà."

Giọng điệu của nàng ấy lạnh lùng biết bao, lạnh như băng tuyết vậy.

"Nói bậy! Ai có thể chứng minh chúng ta đã hủy hôn!"

"Hôn ước của chúng ta, trên dưới Bách Vân Tông đều biết. Còn chuyện hủy hôn? Có ai chứng kiến không?"

Hắn bắt đầu giở trò vô lại.

"Chưởng môn sư huynh, ta có thể làm chứng."

"Ta cũng có thể."

"Còn cả ta nữa."

Mấy vị sư đệ sư muội đi theo Chu Dật đến đây, vốn định đến đón sư tỷ về, lần lượt lên tiếng.

Lúc đó, vì muốn hóng chuyện, nên bọn họ đã trốn trên cây nghe lén, nghe được rõ ràng rành mạch.

Chuyện tình cảm thanh mai trúc mã kết thúc trong bi kịch, bọn họ cũng rất tiếc nuối, cho nên khi Chu Dật muốn đuổi theo Tuyết Nương sư tỷ về, phản ứng đầu tiên của bọn họ là muốn giúp hắn khuyên giải.

Nhưng lúc này, không ai có thể chấp nhận hành động trơ trẽn của Chu Dật.

Hôn ước tốt đẹp như vậy, nói hủy là hủy.

Sau khi hủy rồi, lại còn dây dưa không rõ.

Hoàn toàn không có chút khí phách của bậc nam nhi, hảo hán trên giang hồ.

Có chưởng môn như vậy, thật là mất mặt.

Biết có ngày hôm nay, lúc trước hủy hôn làm gì chứ?

Đúng vậy, Chu Dật bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu, tại sao lúc đó mình lại muốn hủy hôn chứ?

Hắn nhớ lại ngày sư phụ qua đời, hắn nghe thấy có người khẽ bàn tán:

"Đại đệ tử đời này của Bách Vân Tông đúng là biết tính toán. Từ nhỏ đã biết lấy lòng con gái yêu của chưởng môn, ngươi xem, chẳng phải hắn đã trở thành chưởng môn đời tiếp theo rồi sao? Quyền lực và mỹ nhân, hắn đều có được."

Hắn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, nỗi ám ảnh lớn nhất chính là không biết vì sao mình lại bị bỏ rơi.

Là do bản thân hắn không tốt sao?

Từ khi hiểu chuyện, hắn đã luôn cố gắng hết sức để làm mọi việc thật tốt.

Hắn muốn trở thành một người có ích, không bao giờ bị người khác tùy ý vứt bỏ nữa.

Hắn siêng năng luyện tập, quan tâm đến các sư đệ, sư muội, hễ Tông môn có việc gì cần, hắn đều là người xông pha đầu tiên.

Chính vì sự cần cù, chăm chỉ đó, nên hắn mới sớm được sư phụ chọn làm người kế vị.

Chính vì sự ôn hòa, thân thiện đó, nên hắn mới khiến Tuyết Nương nhỏ bé động lòng.

Đáng lẽ ra hắn nên thẳng thừng phản bác lại những lời gièm pha đó: "Nói bậy, tất cả những gì ta có được ngày hôm nay, đều là do bản thân ta nỗ lực mà thành."

Hoặc là, coi như gió thoảng qua tai, sau này sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh tất cả.

Hắn ngàn lần vạn lần không nên để những lời gièm pha đó vào lòng, để nó quấy nhiễu tâm trí mình.

Cuối cùng, lại nói ra câu nói đó với cô nương nhỏ bé trong lòng hắn: "Hôn ước của chúng ta, hủy bỏ đi."

Lúc đó, hắn cứ nghĩ, làm như vậy có thể chứng minh hắn chưa từng yêu con gái yêu của chưởng môn, chưa từng cố ý lấy lòng nàng ấy, vị trí chưởng môn này là do bản thân hắn có năng lực…

Cuối cùng lại trở thành ngu ngốc không gì sánh bằng.

Một bước đi sai, cả bàn cờ đều thua.

Thì ra, vào buổi chiều hôm đó, gió thoảng ve kêu, tất cả đã không còn kịp nữa rồi.

- Hết-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play