Lúc khám thai Tưởng Tiểu Mễ suýt ngất, rút nhiều ống m á u như vậy, sáng sớm không ăn, sau khi rút xong cảm giác hai mắt như tối lại.
“Có phải em bị thiếu máu không?” Quý Vân Phi dìu cô ra ngoài, xoa xoa cánh tay cô, “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, không phải thiếu máu, chỉ là hơi choáng váng.” Tưởng Tiểu Mễ yếu ớt dựa lên người anh, cảm thán: “Sinh con thật không dễ gì.”
Quý Vân Phi vội vàng lấy nước cho cô uống, lại cho cô ít đồ ăn vặt, “Em ăn trước đi, lên xe ăn sáng sau.”
Lúc về Tưởng Tiểu Mễ nói: “Không biết kết quả thế nào.” Cô có hơi lo lắng, sợ chỗ nào đó không đạt tiêu chuẩn, cô đã tải xuống APP dành cho mẹ bầu và em bé, thỉnh thoảng sẽ có một số mẹ bầu nói các vấn đề khám thai.
Quý Vân Phi: “Em có thể ăn uống, hai chúng ta cũng không có bệnh gì, sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng nghĩ linh tinh.”
Các báo cáo xét nghiệm rất nhanh đã có, chỉ có xét nghiệm NIPT là phải đợi kết quả.
Mấy hôm nay trùng hợp Quý Vân Phi bận, phải đi Thượng Hải công tác cùng Hoắc Dương.
Lúc đi anh dặn Tưởng Tiểu Mễ, kết quả mà có phải báo luôn với anh.
Lúc Tưởng Tiểu Mễ cầm được giấy xét nghiệm liền ngơ ngác, bị dọa đến mức nói chuyện run rẩy, “Bác sĩ, như này là có ý gì ạ?” Bé con dị dạng sao?”
Bác sĩ: “Khả năng cao hơn chút. Bảo cô chọc ối lần nữa để xem kết quả.
Sau đó bác sĩ nói gì cô cũng không nghe được nữa, đợi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, chân tay cô lạnh buốt, rõ ràng là trời nắng to.
Cô ngồi sụp xuống ghế một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cô không dám gọi điện cho Quý Vân Phi, sợ ảnh hưởng anh bàn công việc.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn màn hình điện thoại, tay run, cô gọi điện cho mẹ: “Mẹ, mẹ ở đâu vậy?” Nói xong liền khóc.
“Sao vậy?” Nhậm Ngạn Văn đang họp, đúng lúc cuộc họp gần kết thúc, bà đi thẳng ra ngoài phòng họp.
“Mẹ, con… có kết quả xét nghiệm NIPT rồi, thuộc nhóm nguy cơ cao, còn phải chọc ối, phải làm sao đây? Lỡ như… lỡ như.” Mặt cô đầy nước mắt.
“Ngoan, không sao, chỉ là nguy cơ cao, cũng không phải chẩn đoán chính xác, đừng sợ, con ở yên đó, mẹ qua giờ đây.”
Nhậm Ngạn Văn còn gấp hơn cả Tưởng Tiểu Mễ, bà bình tĩnh lại gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Bình, “Bạn ông không phải là viện trưởng bệnh viện sao, nhờ ông ấy giúp đỡ tìm mấy bác sĩ tốt khoa sản, tôi muốn tư vấn chút chuyện.”
Trong lòng Tưởng Mộ Bình lộp độp, “Sao thế?”
Nhậm Ngạn Văn: “Xét nghiệm NIPT của Tiểu Mễ không đạt chuẩn, nguy cơ cao, đang khóc ở bệnh viện.”
Một lúc lâu sau Tưởng Mộ Bình không lên tiếng, “Vậy bà mau đi đi.”
“Ông thì sao? Có muốn đến nhà Tiểu Mễ thăm con bé không?” Nhậm Ngạn Văn hỏi ông.
“Không đi!” Tưởng Mộ Bình trực tiếp cúp máy.
Nhậm Ngạn Văn lắc đầu, đi thẳng đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, Tưởng Tiểu Mễ đang ở sảnh, mắt ửng đỏ.
“Mẹ.” Lúc này cô giống như đứa trẻ bất lực.
“Không sao, mẹ hỏi rồi, chỉ là nguy cơ cao hơn chút, con còn trẻ, không có vấn đề gì cả.” Nhậm Ngạn Văn lau nước mắt cho cô.
Mẹ tìm người sắp xếp việc chọc ối cho cô, tiếp sau đó lại là những ngày dài chờ đợi kết quả.
Những ngày sau đó, ban ngày Nhậm Ngạn Văn đi làm, buổi tối về bên nhà Tưởng Tiểu Mễ. Tối nay bà tan làm sớm, lúc bà về Tưởng Tiểu Mễ đang xem TV.
Nhậm Ngạn Văn: “Hôm nay con thế nào?”
“Rất tốt ạ, con có xuống vườn hoa dưới nhà đi dạo một vòng.” Tưởng Tiểu Mễ vươn vai: “Mẹ ơi con có thể đi làm không? Ở nhà không có việc gì làm chán lắm.”
Cô đã nằm ở nhà mấy ngày rồi, quả thật là buồn bực.
Nhậm Ngạn Văn: “Xin nghỉ phép cho con một tuần, tuần sau lại đi làm.” Hỏi cô: “Vẫn chưa nói với Quý Vân Phi sao?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Chờ đợi kết quả quá dày vò.” Một mình cô chịu là được.
Tưởng Tiểu Mễ lười biếng dựa vào ghế sô pha, mẹ gọt cam cho cô.
Nhậm Ngạn Văn nói chuyện với cô: “Hôm nào Quý Vân Phi đi công tác về?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Mấy hôm nữa ạ, trưa nay gọi điện nói thứ hai cũng gần xong.”
Nhậm Ngạn Văn: “Vậy mẹ ở với con thêm mấy ngày nữa.”
Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên, “Thật ạ?”
Nhậm Ngạn Văn: “... Sao vẫn giống như trẻ con vậy, mẹ còn có thể lừa con sao?”
“Không phải là con vui sao.” Tưởng Tiểu Mễ sợ ảnh hưởng đến công việc của mẹ: “Công việc của mẹ bận hơn, bây giờ con không sao nữa rồi. Bác sĩ nói vừa mới chọc ối xong phải chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày rồi con đều bình thường, không có cảm giác gì hết.”
Nhậm Ngạn Văn: “Nửa năm rồi gần như mẹ không nghỉ ngơi, đúng lúc có thể nghỉ ngơi mấy ngày.”
Vậy thì tốt, cô cảm giác rất lâu rồi không thoải mái ngồi nói chuyện với mẹ như này.
Trưa thứ 2 lấy được kết quả xét nghiệm chọc nước ối, không có bất cứ điều gì khác thường, bác sĩ dặn còn dặn cô mấy tuần nữa sẽ đến siêu âm 4D.
Sợ bóng sợ gió một hồi thì tảng đá trong lòng Tưởng Tiểu Mễ cuối cùng cũng rơi xuống, cô cầm kết quả xét nghiệm xem.
Buổi tối lúc Quý Vân Phi đi công tác về vẫn không biết chuyện Tưởng Tiểu Mễ phải chọc nước ối, về là ôm rồi hôn bụng cô, hỏi cô: “Anh không ở nhà mấy ngày bé con có nghe lời không?”
Tiểu Mễ: “Vẫn ổn, thằng bé không dám không nghe lời.”
Cô sờ mặt Quý Vân Phi, “Sao lại gầy rồi? Không ăn ở nhà sao?” Chỗ anh đi công tác cách nhà anh không xa. Cập 𝓃hậ𝙩 𝙩ru𝐲ệ𝓃 𝓃ha𝓃h 𝙩ại || TRU𝐌TR UYỆ𝑵.v𝓃 ||
Quý Vân Phi, “Ngày nào cũng bận đến canh ba nửa đêm, anh không về nhà ở, ở khách sạn với Hoắc Dương, hôm qua về nhà một chuyến.”
“Lần này bàn bạc thế nào rồi?”
“Chỉ đợi em hỏi thôi.” Quý Vân Phi cười nói.
Xem ra khá tốt, Tưởng Tiểu Mễ cũng vui, nghiêng người qua, dùng sức ngậm lấy môi anh, “Đừng để mệt quá, từ từ thôi.”
Quý Vân Phi: “Không sao, không mệt chút nào, kiếm tiền mua sữa bột cho con, kiếm tiền mua túi cho em, nghĩ đến là có sức làm việc.”
Quý Vân Phi lúc này mới phát hiện ra trong nhà có chút thay đổi nhỏ, trang trí thêm không ít đồ tinh xảo, đều là đồ Tiểu Mễ thích, “Em lại đi dạo sao? Không phải nói đợi anh về đi cùng em sao, nhiều đồ như vậy em cầm mệt.”
Tưởng Tiểu Mễ không giấu: “Mẹ em mua đấy, anh không ở nhà mẹ sợ buổi tối em ở một mình sẽ sợ, nên ở bên này với em mấy đêm, hôm qua lại đi công tác rồi.”
Quý Vân Phi lo lắng hỏi: “Mẹ… ở quen sao?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Mẹ em rất thích, còn nói ấm cúng, có cảm giác gia đình.”
Quý Vân Phi ôm cô vào lòng, hôn xuống môi cô, lại hôn lên bụng cô, chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.
Những ngày bận rộn và thăng trầm đều trôi qua rất nhanh, chả mấy chốc mùa đông đã tràn vào Bắc Kinh.
Đã đến ngày dự sinh mà vẫn chưa chuyển dạ và thai nhi chưa quay đầu, cộng thêm việc dây rốn quấn cổ nên quyết định m ổ lấy thai.
Hôm mổ tất cả mọi người trong nhà đều đến, trừ Tưởng Mộ Bình.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn chưa có bất cứ cơn co thắt nào, không cảm thấy đau chút nào, trước khi đi vào phòng phẫu thuật còn cười đùa với Quý Vân Phi, không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn hy vọng sớm nhìn thấy bé con.
Tất cả công tác đã chuẩn bị xong, nhân viên y tá đẩy cô vào phòng phẫu thuật, Quý Vân Phi cúi người hôn lên trán cô, “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Tưởng Tiểu Mễ cười, gật đầu.
Trong phòng phẫu thuật, đi kèm tiếng khóc sang sảng của em bé Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đều rơi nước mắt, đó là tiếng khóc đẹp nhất thế gian.
Quý Vân Phi nói với cô: “Là con trai, giống em.” Sau đó nghẹn ngào.
Cre ảnh: 小旸苏西
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT