Từng hình ảnh ấm áp dần dần biến mất.

Con đường sắp đi đến cuối cùng rồi, ta nhìn thấy tỷ tỷ và Nhị hoàng tử.

Bọn họ cũng nhìn thấy chúng ta.

Tỷ tỷ cố ý đến đây, là cố ý để Nhị hoàng tử nhìn thấy ta và Tôn Trí Văn gặp mặt.

Tỷ tỷ nhìn ta có chút bực bội, vốn dĩ nàng ta đang hẹn gặp Nhị hoàng tử ở phòng bên cạnh trong Thiên tự hiên.

Tỷ tỷ muốn Nhị hoàng tử nghe thấy ta khóc lóc nói với Tôn Trí Văn là không muốn gả cho Nhị hoàng tử, trong lòng chỉ có Trí Văn ca ca.

Dù sao ở nhà ta cũng là khóc lóc như vậy.

Nếu như ta có thể ôm Tôn Trí Văn mà khóc lóc kể khổ thì càng tốt.

Lúc đó nàng ta sẽ giả vờ đạp cửa phòng xông vào.

Nàng ta yêu Nhị hoàng tử.

Bất kể là vì lý do gì, ngần ấy năm nay đã sớm trở thành chấp niệm rồi.

Nàng ta không để ý nữa rồi, không để ý đến sống c.h.ế.t của một thứ nữ nhỏ là ta này nữa rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, ta biết tỷ tỷ sẽ xuất hiện, tỷ tỷ nhất định sẽ dẫn theo Nhị hoàng tử xuất hiện.

Nhưng ta không có cách đối phó nào tốt hơn.

Chỉ cần đừng gây ra chuyện tai tiếng gì là được rồi, những chuyện khác cứ để mặc hắn gây khó dễ đi.

Nếu Nhị hoàng tử đã thích tỷ tỷ, cho dù ta có cố gắng thế nào hắn cũng sẽ không để ý đến ta. Tỷ tỷ hà tất phải tốn tâm tư như vậy chứ?

Ta cúi đầu, mân mê chiếc khăn tay trong tay, không muốn giải thích, chính là như những gì các người nhìn thấy đó, ta và Tôn Trí Văn chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi.

Cũng không có hành động vượt quá lễ nghĩa.

Tôn Trí Văn bước lên hành lễ: "Tại hạ là Tôn Trí Văn, là học trò của Lý đại nhân, hôm nay thấy Nhị tiểu thư ở đây e là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền muốn đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, Nhị hoàng tử đã đến đây rồi, vậy liền làm phiền Nhị hoàng tử."

Tôn Trí Văn rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho ta.

Cứ như vậy bình tĩnh, tiêu sái rời đi.

Không có chuyện tình địch gặp mặt mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không có bất kỳ dây dưa gì.

Có lẽ hôm nay Tôn Trí Văn cũng biết không nên gặp lại ta, chỉ là không nhịn được mà thôi.

Tỷ tỷ không cam lòng, nàng ta không nhìn thấy cảnh tượng mà nàng ta muốn thấy: "Muội muội, Tôn công tử đi rồi kìa."

Tỷ tỷ kéo dài giọng điệu mang theo chút châm chọc, dường như muốn nhìn thấy sự lưu luyến và đau khổ của ta.

Ta không đáp lời, chỉ đi đến trước mặt Nhị hoàng tử hành lễ: "Điện hạ, ta biết điện hạ có tâm ý với tỷ tỷ, nhưng không biết vì sao điện hạ lại muốn cưới ta, trước kia ta từng có ý với Tôn Trí Văn, nhưng hôm nay thánh chỉ đã hạ, sau này ta sẽ không gặp lại y nữa. Điện hạ và tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vọng tưởng, nhớ nhung thứ không thuộc về mình, bất kể sau này điện hạ và tỷ tỷ có dự định gì, chỉ xin điện hạ cho ta một nơi an thân lập mạng, ta nhất định sẽ an phận thủ thường, không gây chuyện thị phi."

"Ừm, cũng coi như là nghe lời, như vậy là tốt nhất."

Giọng nói của Nhị hoàng tử trầm thấp, có lẽ là do chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, đã sớm có khí thế uy nghiêm.

Đứng bên cạnh hắn, áp lực thật lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play