Lâm Vũ Chi đánh rớt tay Đường Hành Thiên, "Bạn cùng phòng của tôi, nhưng tôi cảm thấy hắn không phải cố ý."
Ngay từ đầu Lâm Vũ Chi cũng rất tức giận, y chưa từng gặp qua người không nói đạo lý như thế, trước kia ở cấp ba, bạn học dù lại thiểu năng, tốt xấu còn có thể đưa ra một cái lý do nói cho qua.
Mà Miêu Bân, nói là xung đột lợi ích, hai người báo danh vào hội sinh viên nhưng không cùng một ban chuyên môn, không có cái gọi là cạnh tranh, nếu là học bổng hay thành tích, kia còn chưa tới thời điểm, lúc này mới khai giảng mấy tuần.
Lâm Vũ Chi sau khi giằng co với Miêu Bân, tay đối phương cũng không có rút về, giương mắt nhìn vào Miêu Bân.
Dưới con mắt của Triệu Lương, Miêu Bân đến mức này là vì Lâm Vũ Chi, Triệu Lương cho rằng Miêu Bân là bởi vì đố kị Lâm Vũ Chi được trúng tuyển vào hội sinh viên, mà chính hắn không được tuyển.
Nhưng thời điểm Lâm Vũ Chi trông thấy cặp mắt kia, y liền phủ định tất cả suy đoán trước đó của Triệu Lương.
Trong mắt Miêu Bân, trống rỗng vô thần, giống như sương mù dày đặc, không có tầm mắt, cũng nhìn không thấy bất kỳ ánh sáng.
Tĩnh mịch u ám, như thả viên đá xuống chiếc giếng cạn sâu không thấy đáy, không một tiếng vang.
Đường Hành Thiên nghe Lâm Vũ Chi nói xong, một hồi lâu, mới nói, " Chuyện này em cùng phụ đạo viên nói một tiếng, tốt nhất buổi tối hôm nay liền đưa tên kia đi bệnh viện."
Hai người trong nhà đều là theo nghề y, Lâm Vũ Chi tự nhiên minh bạch ý tứ Đường Hành Thiên.
Bạn cùng phòng y, Miêu Bân, khả năng tinh thần có vấn đề.
"Chờ một chút tôi đưa em trở về." Đường Hành Thiên tháo găng tay, mặt mày lạnh lùng, khó thấy được trầm tĩnh.
Lâm Vũ Chi vừa định nói không cần, quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hắn, ánh mắt không chút nào giống hắn lúc bình thường nói chuyện với mình cùng ngữ khí lạnh nhạt bình tĩnh như thế, Lâm Vũ Chi cảm giác sống lưng cứng đờ, lời cự tuyệt lập tức nuốt xuống.
"Được thôi." Lâm Vũ Chi nói.
Trong túc xá đã không còn bạn học xem náo nhiệt, Lâm Vũ Chi vốn đang lo lắng sau khi y đi sẽ không có cách dọn dẹp, ai nghĩ thời điểm mở cửa phòng, một chút bừa bộn đều nhìn không thấy, trên đất, tạp vật đều một lần nữa trở lại đúng chỗ.
Miêu Bân ngồi trên cái ghế của mình, nhìn chằm chằm vào một góc phòng ký túc xá, mãi tới khi tiếng cửa mở vang lên, mới quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ánh mắt hắn rơi vào thân ảnh Lâm Vũ Chi, cùng sự trống rỗng trước đó hoàn toàn khác biệt, hắn bây giờ nhìn lại thực bình thường.
Lâm Vũ Chi trên quần áo còn dính máu, Miêu Bân tại nhìn thấy vết máu liền mạnh mẽ run lên một cái, lập tức đứng lên hướng Lâm Vũ Chi đi đến, Lâm Vũ Chi còn chưa kịp phản ứng, liền bị người đứng phía sau một nắm lấy, kéo tới một bên.
Đường Hành Thiên thân cao một mét chín rất có lực uy hiếp, cũng rất cản ánh sáng.
Lâm Vũ Chi từ sau lưng Đường Hành Thiên thò đầu ra, nhíu mày nhìn Miêu Bân, "Ngươi có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?"
Đường Hành Thiên rủ xuống mắt thấy từ phía sau mình nhô ra đến đầu, liền đẩy trở về, xong mới nhìn bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi.
"Tôi đề nghị cậu nên đi khám lại đầu mình đi." Đường Hành Thiên nói, " Ngày mai tôi sẽ báo lại chuyện này với phụ đạo viên của các cậu, hắn sẽ tìm các cậu nói chuyện sau."
Không cần Lâm Vũ Chi kể ra bạn cùng phòng của y là cỡ nào dị thường, Miêu Bân vẻn vẹn chỉ đứng một bên dưới đèn, sắc mặt vàng như nến không có chút nào huyết sắc, hốc mắt hãm sâu, giữa lông mày nhíu thật chặt, dưới mắt quầng xanh như vết mực tích lại.
Môi mỏng trắng bệch, một mặt khổ tướng, có thể nhìn ra đối phương đã lo nghĩ nhiều tới trình độ nào.
Mặc dù Đường Hành Thiên không biết đối phương đến cùng là bệnh tâm lý gì, nhưng trước mắt có thể nhìn ra chắc chắn là có..
Hắn nghĩ tới đoạn thời gian trước hội học sinh chiêu mộ người, biểu hiện của tên bạn cùng phòng này coi như tạm được.
Một đoạn thời gian không có gặp, cả người khí chất đều đổi.
Miêu Bân khó mà tin nổi trừng lớn mắt, "Học trưởng ngươi có ý tứ gì? Ngươi cảm thấy ta có bệnh?"
Đường Hành Thiên nhìn đối phương đột nhiên kích động lên, nhíu nhíu mày, vô ý thức lại cản Lâm Vũ Chi, miễn cho hắn thò đầu ra nhìn. (giống tôi lúc muốn nhét con mèo vào cái ổ nó ghê)
Đường Hành Thiên còn chưa kịp trả lời, Miêu Bân liền phối hợp xoay người, miệng lẩm bẩm,
"Ai có bệnh? Ngươi có bệnh hay ta có bệnh? Ta có bệnh gì? Ngươi có bệnh gì? Quá ồn, các ngươi sao đều nhao nhao lên nói?" Miêu Bân ngồi trên ghế, tự mình lầm bầm, tiếng lúc to lúc nhỏ, như là lúng túng, một hồi gãi gãi cổ, một hồi vuốt vuốt mái tóc, hành vi cử chỉ hoàn toàn không giống người bình thường.
Triệu Lương dù thần kinh thô, cũng cảm thấy có chút không đúng lắm, hắn hướng phía Lâm Vũ Chi nháy mắt
Lâm Vũ Chi thò đầu ra, còn chưa có lên tiếng, Miêu Bân đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt chăm chú vào Lâm Vũ Chi trên thân.
Lâm Vũ Chi, "..."
Sau đó Lâm Vũ Chi hồi tưởng lại, cảm giác khi đó Miêu Bân bị để mắt tới,như bị bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cuống họng, nhưng nếu ngươi thật nghiêm túc đi cảm thụ, bên trong còn có thật sâu tuyệt vọng cùng im ắng cầu cứu.
Nhưng Lâm Vũ Chi hiện tại kiến thức chuyên nghiệp không đủ, cũng không có kinh nghiệm, cả Đường Hành Thiên cũng thế, học đều là lý luận, kinh nghiệm lâm sàng ít càng thêm ít, chỉ dựa vào video cùng hình ảnh của những người đi trước, hoàn toàn không đủ phân biệt tình huống hiện tại của Miêu Bân.
Lâm Vũ Chi há hốc mồm, lông tơ lập tức dựng đứng lên, lui về sau hai bước.
Có lẽ là bị cử động lui lại của Lâm Vũ Chi kích động, Miêu Bân lập tức gắt gỏng lên, hướng về Lâm Vũ Chi mà xông tới.
"!" Triệu Lương lập tức từ trên giường nhảy xuống đi bắt Miêu Bân, nhưng góc áo cũng không chạm được
Miêu Bân trong mắt căn bản không có Đường Hành Thiên, Đường Hành Thiên tại thời điểm Miêu Bân xông tới, cánh tay trực tiếp ngăn tại cái cổ của Miêu Bân, đối phương bị ngăn lại, mắt đều không có nháy một chút, cổ Miêu Bân trực tiếp bị giữ ấn trên mặt đất. ( cái đìu:)) tay khỏe vậy má)
Miêu Bân cánh tay trên mặt đất nắm loạn, hai chân phát điên loạn đạp, lại không cách nào đứng lên.
Đường Hành Thiên một gối ép trên vai của hắn, đem hai tay Miêu Bân gập ra phía sau, ngẩng đầu đối Lâm Vũ Chi nói, " Bảo bảo, gọi 120, lại nói với phụ đạo viên của các em một tiếng."
"Nha." Lâm Vũ Chi cuống quít, căn bản không có thời gian so đo Đường Hành Thiên gọi y là gì, vội vàng ứng tiếng lấy điện thoại di động gọi 120 và thông tri phụ đạo viên.
Vương Hiến tới sớm hơn 120, còn mặc đồ ngủ, trông thấy một màn này, kính mắt đều xém chút rơi, hắn phụ trách số sinh viên không nhiều, còn rất trẻ, chuyện giữa các sinh viên cần xử lý cũng không ít, trường hợp của Miêu Bân, hắn vẫn là lần đầu gặp phải.
"Đây là có chuyện gì?" Vương Hiến hỏi.
Dù Vương Hiến ở trong điện thoại nghe Lâm Vũ Chi nói đơn giản tình huống lần này, nhưng bởi vì tình huống khẩn cấp, Lâm Vũ Chi chỉ chọn trọng yếu mà nói, Vương Hiến không nghĩ tới hiện trường so hắn tưởng tượng càng thêm hỏng bét.
Vương Hiến tiếp đấy lại trông thấy Lâm Vũ Chi trên người dính máu, đem Lâm Vũ Chi kéo đến trước mặt nhìn một vòng, "Em đây là làm sao rồi?"
Triệu Lương lên tiếng, "Phụ đạo viên, để em kể lại đi."
Vương Hiến nghe Triệu Lương nói xong, 120 liền đến, Miêu Bân bỗng phát điên được tiêm thuốc an thần rồi đặt lên xe cứu thương, Vương Hiến là phụ đạo viên đương nhiên phải đi cùng, hắn còn muốn mang Lâm Vũ Chi cùng đi bệnh viện.
Lâm Vũ Chi mắt nhìn vết máu trên người mình, cự tuyệt, "Tôi đã tới phòng y tế xử lý, không có việc gì, phụ đạo viên anh đừng lo lắng, trước xử lý sự tình Miêu Bân đi."
"Cũng tốt." Xác thực,đồng thời để mắt tới hai sinh viên, hắn xác thực không cách nào chiếu cố, Vương Hiến ánh mắt dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên thân Đường Hành Thiên, hắn hướng đối phương mở lời nhờ hỗ trợ, "Học đệ, giúp tôi trông em ấy một chút."
Đường Hành Thiên cười dưới, "Rất vinh hạnh."
Đưa mắt nhìn 120 mở ra khu ký túc xá đại môn, Triệu Lương kinh hô một tiếng, "Ồ, Đường học trưởng nguyên lai là học đệ của phụ đạo viên!" (cái này chắc kiểu học cùng ngành và là khóa dưới chăng)
Lâm Vũ Chi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn xem Triệu Lương, "Trọng điểm của cậu đặt đâu vậy?”
Triệu Lương mỉm cười, "Vậy hiện tại mình liền nói cho cậu trọng điểm, chính là Miêu Bân, sau khi cậu đi, thừa dịp mình cùng Lưu Tiểu Thiên không có chú ý, dội nước lạnh lên giường cậu"
"Ôi, cậu không có chỗ để ngủ mất rồi."
Lâm Vũ Chi, "..."
Hiện tại xông lên đánh một trận tên Miêu Bân có kịp hay không, ỷ có bệnh muốn làm gì thì làm?
Lâm Vũ Chi bò lên giường nhìn, Triệu Lương không có lừa y, chăn mền của y ướt đẫm, màu lam nhạt bị ướt nhẹp nhìn càng rõ ràng, Lâm Vũ Chi đưa tay sờ một cái, nhấn cái nhẹ là nước chảy xuống.
"Vậy tôi sẽ ở ngoài trường." Lâm Vũ Chi nói xong liền nhảy xuống giường, bắt đầu rút cục sạc pin, tìm quần áo.
Đường Hành Thiên nhìn đối phương bận rộn, kêu lên bảo bảo.
Lâm Vu Chi không biết là không nghe thấy hay không biết Đường Hành Thiên gọi y, liền chôn ở trong tủ quần áo, bất động thanh sắc.
Ngẫu nhiên nhìn tới cái ót, máu đã khô bết lại, tóc dính thành từng nhúm, cứng cứng như gai, dính màu trắng của thuốc bột, trên quần áo còn có vết máu, muốn bao nhiêu chật vật có bao nhiêu chật vật.
Ui, thương thương
Đường Hành Thiên đứng ở cửa, thanh âm lớn hơn một ít, "Lâm Vũ Chi."
"Làm gì?" Lâm Vũ Chi lúc này mới biết được, kéo quần áo ngủ ngày mai vào trong balo, nhìn về phía Đường Hành Thiên.
"Phòng ký túc tôi có giường không." Đường Hành Thiên nói.
Lâm Vũ Chi hồ nghi một chút, "Liên quan gì tới tôi?"
Đường Hành Thiên ý đồ chậm rãi đem người tới bên cạnh mình, "Em có thể tới ký túc xá tôi ở."
"..." Lâm Vũ Chi thật nhanh cự tuyệt, "Tôi không thích cũng không quen cùng người lạ ngủ chung phòng, đi khách sạn ngủ một đêm, ngày mai tôi đi siêu thị mua chăn bông mới để đổi là được."
Đáp án trong dự liệu, Đường Hành Thiên không có gì ngạc nhiên.
Đường Hành Thiên bình tĩnh tiếp nhận câu trả lời, "Lâm Vu Chi", rất hào phóng giúp Lâm Vu Chi xách balo, túm quần áo trên vai Lâm Vu Chi kéo người ra, "Vậy tôi đưa em đi khách sạn."
Triệu Lương "A" một tiếng, cứ như vậy trơ mắt nhìn bạn cùng phòng của mình bị Đường Hành Thiên xách đi, không phải, ai... Bạn cùng phòng xong đời rồi.
Thật xong đời.
"Hai người ở cần hai căn cước." Bị quấy nhiễu giờ này, tiếp tân lúc đầu sắc mặt có chút không tốt, nhưng trông thấy trước mặt là hai nam sinh soái khí thái độ vẫn tốt hơn một chút.
Lâm Vũ Chi đều không nhìn một chút Đường Hành Thiên sau lưng, "Anh ta đưa tôi đến, lập tức đi ngay, chỉ tôi ở."
Tiếp tân còn chưa kịp trả lời, Đường Hành Thiên ở phía sau nói, "Anh ngồi một lát, sẽ rời đi ngay."
Lâm Vũ Chi, "..."
Cũng là không cần như thế vẽ vời thêm chuyện.
Nhân viên lễ tân tỷ tỷ cười rạng rỡ, không hỏi thêm nữa, nhướn mày, chọn phòng ở giữa, "Đi thang máy tay trái lên lầu ba rồi rẽ phải, là căn phòng cuối cùng, chúc quý khách nghỉ ngơi thật thoải mái."
Lâm Vũ Chi lấy balo từ trong tay Đường Hành Thiên, quay người hướng thang máy đi, y vào thang máy, Đường Hành Thiên cũng cùng theo vào.
Lâm Vũ Chi, "..."
Tựa hồ là đoán được Lâm Vũ Chi sẽ đuổi người, Đường Hành Thiên vượt lên trước một bước theo vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Đường Hành Thiên nhìn về phía Lâm Vũ Chi, mỉm cười, "Ban đêm không an toàn, tôi đưa em lên."
Lâm Vũ Chi nhìn xem thang máy từng tầng từng tầng đi lên, cuối cùng từ từ mở ra, sau đó y nghiêng đầu có chút nhướng mắt, "Anh có muốn hay không đưa tôi vào phòng luôn?"
Đường Hành Thiên đang chuẩn bị nói cái này có thể, Lâm Vũ Chi nghiêng đầu cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Đưa tôi vào phòng tắm? Hay đưa tôi lên giường?"
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, bộ dáng đối phương giương nanh múa vuốt như thế phá lệ xinh đẹp.
Giống một thanh lợi kiếm xinh đẹp ra khỏi vỏ.
Một hồi lâu, Lâm Vũ Chi bị đối phương nhìn tới hơi nóng, liếm môi một cái, đang muốn nhấc chân rời đi, Đường Hành Thiên đưa tay đè lại Lâm Vũ Chi, tránh đi cái ót, nhẹ nhàng khoác lên đỉnh đầu.
Tiếp theo Lâm Vũ Chi nghe thấy Đường Hành Thiên nói,
"Bảo bảo, mặc dù tôi đều có thể, nhưng lúc này sẽ không quá nhanh với em chứ?"
Thivenhatdang có lời muốn nói: Không, tôi thấy nhanh bình thường:)))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT