Là người Vọng Thành, thì không thể nào không biết nhà họ Sở được.
Dù sao thì nhà họ Sở trước giờ đều thích thể hiện, làm cái gì cũng như hận không thể để cả thế giới biết vậy.
Cho nên, anh ta trả lời một cách cẩn thận: /Có biết một chút./
Rất nhanh, tin nhắn lại được gửi tới.
/Vợ của gia chủ nhà họ Sở vẫn khỏe chứ?/
Hoắc Lăng sững sờ.
Vợ của gia chủ nhà họ Sở?
Du Nhiễm à?
Người này có liên quan tới Du Nhiễm?
Hoắc Lăng lập tức trở nên cảnh giác.
Tuy rằng người này từng giúp anh ta ở hệ tinh hà H-310, đưa anh ta từ quán bar tới khách sạn, nhưng quan hệ giữa Hoắc Lăng và Sở Trần bây giờ càng tốt hơn, gặp phải vấn đề này đương nhiên sẽ không trả lời tùy tiện... Sợ gây chuyện cho Sở Trần.
Với thân phận của Du Nhiễm, chắc chắn không thể nào hòa hợp với Sở Trần được.
Người này biết Du Nhiễm, nhỡ đâu nghe nói tới chuyện của Du Nhiễm rồi lại gây bất lợi cho Sở Trần thì sao?
Hoắc Lăng chụp màn hình lại, gửi cho Sở Trần: /Cậu biết người này không? Tôi nên trả lời thế nào đây?/
Vào lúc này, rõ ràng là Sở Trần còn chưa tỉnh.
Anh ta nhìn khung trò chuyện của hai người, có chút bối rối.
Sớm biết vậy cứ không trả lời trước đã.
Do dự một lúc, Hoắc Lăng dứt khoát đi ngủ, giả vờ như mình không thấy tin nhắn.
Tới tận mười giờ sáng ngày hôm sau, Hoắc Lăng mới tỉnh lại, anh ta mở vòng tay thông minh ra, thấy người kia gửi dấu hỏi chấm cho anh ta, dường như đang khó hiểu sao Hoắc Lăng lại không trả lời.
Hoắc Lăng sờ mũi, vội vàng bỏ qua.
Tin nhắn của Sở Trần cũng tới: /Không biết, đừng nhắc tới tôi, còn cái khác cứ nói thật./
Nói thật?
Hoắc Lăng hiểu rồi.
Anh ta lại trả lời người kia: /Xin lỗi, đêm qua tôi không ngủ cả đêm, lúc đang nói chuyện với anh thì bất cẩn ngủ mất. Không biết anh tên là gì?/
Một lúc sau bên kia mới trả lời: /Tử Thành./
Tử Thành?
Đây là một cái tên sao?
Tuy rằng Hoắc Lăng băn khoăn, nhưng vẫn chụp màn hình gửi Sở Trần.
Đồng thời, anh ta cũng trả lời rằng: /Đúng thật là bên tôi có nghe một số lời đồn. Sở phu nhân đã rời khỏi khu một Vọng Thành rồi. Tuy rằng không biết bây giờ cô ta đang ở đâu, nhưng chắc sống không được tốt lắm, trước đó mang thai con của Sở Nguy Vân, sau đó cũng phá rồi. Có không ít người ở Vọng Thành biết chuyện này, nhiều hơn thì tôi không rõ nữa./
Tại căn cứ quân đội liên minh.
Quý Thịnh ngồi trên chiếc ghế màu trắng rộng rãi, đôi chân thẳng tắp vắt chéo, đặt ở bên cạnh mặt bàn. Một tay anh ta gõ nhẹ tay ghế, đôi mắt lạnh nhạt nhìn tin nhắn mới nhất được gửi tới trong vòng tay thông minh.
... Sống không được tốt lắm.
Con cũng phá rồi?
Hơn nữa còn rời khỏi Vọng Thành, nhưng chưa từng liên lạc với bọn họ.
Hang lông mày khẽ cau lại, Quý Thịnh gửi tin nhắn này cho mẹ, không lâu sau thì nhận được cuộc gọi video.
Người phụ nữ trong video đối diện tuổi đã cao, tuy rằng chăm sóc không tệ, nhưng có thể nhìn thấy vết tích năm tháng nơi khóe mắt. Bà ấy ăn mặc sang quý, ngồi trên ghế khắc hoa, đọc tin nhắn gửi tới mấy lần, cuối cùng thở dài một tiếng: "Xem ra dì út của con không muốn về nhà họ Giản rồi, đã vậy rồi mà còn không liên lạc với chúng ta... đứa trẻ này. Đúng rồi, mẹ bảo con hỏi chuyện này, đừng có để ông ngoại biết đấy."
Quý Thịnh: "Vâng."
Con người già đi, thì sẽ thích lải nhải kể về chuyện trước đây.
Mẹ của Quý Thịnh nói: "Khi đó nhà họ Giản phải chuyển đi, dì út của con cứ nhất quyết phải chọn cái tên kia, không chịu rời đi với chúng ta, khiến ông ngoại con tức tới tận bây giờ vẫn chưa hết giận, còn cứng đầu không chịu liên lạc, cũng không cho bọn mẹ hỏi... Không ngờ rằng dì út con cũng thế, vậy mà cũng nhịn cục tức, nhìn cái tính cách này, đúng là giống ông ngoại con."
Quý Thịnh lại "vâng" một tiếng.
"Cũng không biết chuyện này bao giờ mới kết thúc... Giản Đại đáng thương, từ nhỏ đã được chiều chuộng trong nhà, thế mà gả cho Sở Nguy Vân lại còn phải phá con ư?"
Bà nói: "Theo mẹ thấy, hai người này có một người mềm mỏng hơn thì tốt, nhưng đều là cái tính đó, mỗi lần mẹ muốn nói đỡ một chút là ông ngoại con lại bày ra cái vẻ muốn bỏ nhà đi. Thịnh Thịnh, chúng ta cũng không thể nhìn dì út con chịu khổ được, con tìm người đi, mau chóng tra xem bây giờ dì út con đang ở đâu, mẹ tự đi khuyên người quay về."
Bà dừng lại, dặn dò thêm: "Đừng để ông ngoại con biết, nếu không ông ấy lại tức giận."
Quý Thịnh: "Vậy thì chỉ có thể tìm đạo tặc vũ trụ thôi ạ."
Giản Vân mẹ của của Quý Thịnh: "... Cũng phải."
Ông cụ càng lớn tuổi càng cố chấp, nghẹn cục tức trong lòng, nói như thế nào cũng không chịu nghe.
Lúc còn trẻ ông cũng ở trong quân đội, cho dù bây giờ đã về hưu nhưng vẫn rất quan tâm thời sự, mỗi lần xảy ra chuyện gì, ông cụ cũng có thể biết được qua đủ các mối quan hệ.
Nếu như Quý Thịnh tìm Giản Đại, ông cụ nhất định sẽ biết.
Giản Vân suy nghĩ, hỏi rằng: "Ờm... không phải trước đây con cũng có quan hệ khá tốt với một tổ chức đạo tặc vũ trụ sao?"
Quý Thịnh: "?"
Anh ta là Quân đoàn trưởng quân đội liên minh, sao có thể có quan hệ khá tốt với tổ chức đạo tặc vũ trụ đối địch được chứ?
Nhưng Giản Vân nói như vậy, đúng thật là trong lòng anh ta có một người.
...
Khi Hoắc Lăng gửi tin nhắn cho Sở Trần, Sở Trần cũng đã tới trường học rồi.
Biểu hiện của Sở Trần trong cuộc thi tháng, mọi người đều biết cả.
Các sinh viên của trường học bây giờ, nhìn thấy Sở Trần lần nữa, tiếng tranh luận còn nhiều hơn trước đây, nhưng trọng điểm bây giờ không còn là nhà họ Sở nữa, mà là sức mạnh tinh thần của Sở Trần.
... Nhất là người trước đây bị Sở Trần đuổi theo trong cuộc thi, cũng có ám ảnh tâm lý luôn rồi.
"Quá đỉnh luôn, nghe nói kiểm tra lại sức mạnh tinh thần, vẫn là B+, nhưng còn lợi hại hơn cả người có sức mạnh tinh thần cấp A nữa!"
"Trước đây không phải trên tinh võng có đăng cuộc thi đầu tiên khi Sở Trần vừa mới chuyển tới sao? Khi đó cậu ta còn đuổi theo quái vật, tôi còn coi như trò cười ấy, không ngờ rằng có một ngày còn đuổi theo chúng ta..."
"Đệch, đừng nhắc nữa, bây giờ tôi cứ nghe thấy mấy tiếng nổ là tim lại đập nhanh, rất muốn nằm xuống để hô hấp nhân tạo."
Sở Trần sớm đã quen bị người khác lén lút nhìn rồi.
Gặp phải người tới nghe ngóng sức mạnh tinh thần hoặc là muốn kết bạn, đều sẽ không để ý tới.
Sau khi cậu tới phòng học, vừa mới ngồi xuống, nhìn thấy tin nhắn Hoắc Lăng gửi tới cho mình thì hơi cau mày lại.
Tử Thành?
Trong kí ức không có người này.
Là họ hàng của Du Nhiễm à?
Nhưng trước đây chưa từng nghe thấy Du Nhiễm nói có họ hàng gì, nếu không thì sẽ đi nhờ cậy sau khi xảy ra chuyện, chứ không phải một mình đi tới một nơi xa lạ, đương nhiên, cũng không loại trừ việc Du Nhiễm cho mình đường lui...
Trong lòng Sở Trần không để ý.
Cho dù họ hàng của Du Nhiễm thì đã sao?
Binh tới tướng chặn, huống hồ bên cạnh cậu còn có Lệ Nhiên.
Sở Trần nghĩ trong lòng, khóe miệng hơi cong lên.
Cậu gửi tin nhắn cho Lệ Nhiên: /Chồng à, sau khi rời khỏi anh mười ba phút hai mươi lăm giây, em đã nhớ anh rồi./
Tin nhắn vừa gửi đi, Sở Trần cảm thấy một tầm mắt không thể bỏ qua, cậu ngước mắt lên, mới nhìn thấy Văn Gia Ngọc ngồi ở chỗ không xa, quay người lại, đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu.
Thẳng tắp.
Sở Trần nhướng mày.
Cậu không hề sợ hãi, trực tiếp ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía Văn Gia Ngọc.
Hai người nhìn nhau qua cái bàn học ở giữa.
Sở Trần cười như không cười nhìn Văn Gia Ngọc một lúc, cũng không biết nhớ tới điều gì, đột nhiên mắt cong lên, cười xán lạn, so sánh thì trông Văn Gia Ngọc tái nhợt, mặt không biểu cảm.
Sự áp lực vô hình tản ra từ phía Sở Trần.
Trán Văn Gia Ngọc đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, cậu ta không kiên trì nổi trước, như không có chuyện gì mà dời tầm mắt đi, nhưng cậu ta vừa nghĩ tới cục diện mà mình phải đối mặt bây giờ, lại thấy vô cùng không cam lòng, cúi đầu xuống, Văn Gia Ngọc mở vòng tay thông minh, gửi tin nhắn cho Sở Trần: /Hôm nay sau khi tan học, chúng ta nói chuyện./
Sở Trần: /Được nhé./
Đợi sau khi Văn Hướng Dương tới rồi, Sở Trần lấy đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn ra, tiện tay đưa cho cậu ấy.
Xem lại tin nhắn.
Vậy mà Lệ Nhiên lại không trả lời cậu, lẽ nào là xấu hổ à?
Ở bên cạnh, Văn Hướng Dương kinh ngạc nói: "Trần Trần! Tôi yêu cậu!"
Sở Trần: "... Biết rồi biết rồi."
Haiz.
Con người bây giờ, đúng là vì một miếng ăn mà chuyện gì cũng làm được.
Văn Hướng Dương mở túi nhỏ riêng ra, một mùi nướng thơm lừng lập tức tràn ngập phòng học.
Nhất là những bạn học ở gần, đều không nhịn được quay đầu lại nhìn Văn Hướng Dương.
Bọn họ tò mò trong lòng, đáng tiếc là không thân thiết với Văn Hướng Dương, cũng ngại hỏi Văn Hướng Dương rốt cuộc đang ăn cái gì.
Đệch.
Rốt cuộc là thứ gì mà thơm như vậy chứ!!!
...
Môn học của một ngày kết thúc, Sở Trần đứng dậy đi ra bên ngoài với Văn Hướng Dương, nhưng giữa đường lại bị Văn Gia Ngọc ngăn lại.
Văn Gia Ngọc châm chọc nói: "Sao thế? Vừa tan học đã vội đi rồi? Không phải đã hẹn với tôi sẽ nói chuyện sao? Hay là, cậu sợ nói chuyện riêng với tôi?"
Sở Trần sững sờ.
Cậu vỗ nhẹ đầu, nói: "Ôi chao, xin lỗi, coi tôi này, huấn luyện cả một ngày, thế mà lại quên chuyện này mất, nhưng cũng phải, dù sao trong lòng tôi cậu cũng chẳng phải người quan trọng gì, quên cũng là bình thường thôi."
Nói rồi, Sở Trần cũng không đợi Văn Gia Ngọc trả lời, trực tiếp quay đầu nói với Văn Hướng Dương: "Tôi có chút chuyện nói với cậu ta, cậu đi trước đi."
Văn Hướng Dương nhìn Sở Trần, hất cằm với Văn Gia Ngọc, ý là có cần cậu ấy ở lại không.
Sở Trần lắc đầu: "Không sao."
Nếu như Sở Trần vẫn là người có sức mạnh tinh thần B+, có lẽ Văn Hướng Dương sẽ lo lắng.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Văn Hướng Dương không hề sợ Sở Trần sẽ chịu thiệt, thấy vậy liền rời đi.
Văn Gia Ngọc trừng Sở Trần bằng đôi mắt hạnh.
Cậu ta biết ý trong lời Sở Trần vừa mới nói... Sở Trần chưa bao giờ đặt cậu ta vào trong mắt.
Cắn mô.i dưới, Văn Gia Ngọc không nói lời nào, một mạch đi ra ngoài.
Nói cho cùng, vẫn là vì cậu ta bây giờ còn chưa đủ lớn mạnh, đợi sau này thành tựu nghiên cứu khoa học của cậu ta càng ngày càng nhiều, trở thành người hơn người, cậu ta phải khiến tất cả những người từng đắc tội cậu ta phải hối hận...
Đi một đường tới một nơi khá khuất, Văn Gia Ngọc mới lạnh giọng nói: "Lý Tấn Trác, là cậu làm đúng không?"
Sở Trần: "?"
Sở Trần còn tưởng rằng Văn Gia Ngọc gọi cậu ra đây để làm gì.
Không ngờ là chuyện này.
Cậu có hơi thất vọng, nói thẳng rằng: "Không phải."
Văn Gia Ngọc nhìn Sở Trần, phụt cười một tiếng, giống như đã nhìn thấu Sở Trần từ lâu vậy, nói rằng: "Không sao, chỗ này cũng không có người ngoài, cậu không cần phải giả vờ vô tội với tôi. Yên tâm đi, tôi không đê hèn như một số người nào đó, không ghi âm, tôi chỉ muốn biết sự thật mà thôi."
Sở Trần cười khẽ: "Sự thật? Cậu chắc chắn thứ cậu muốn biết là sự thật, mà không phải tôi nói ra nội dung mà cậu đoán trong lòng à?"
Sắc mặt Văn Gia Ngọc khó chịu.
"Ban nãy tôi đã nói rồi, tôi không động tay động chân vào chuyện này. Thân phận thực sự của Lý Tấn Trác, nói thật ấy, sau khi tôi biết cũng rất kinh ngạc. Nhưng tôi nói không phải, cậu lại không tin."
Sở Trần tới gần, nói khẽ bên tai Văn Gia Ngọc: "Không phải cậu rất dối trá sao? Lúc nào cũng nói muốn biết sự thật... nhưng tôi lại biết được sự thật của rất nhiều chuyện. Ví dụ như khi đó tôi bị bỏ thuốc, bị đưa tới khách sạn, chính là bị một người mang lòng ghen ghét quấy phá, cho nên dùng thủ đoạn để hủy hoại một người khác... người bình thường tức giận thì tức giận thôi, chứ không làm chuyện đó đâu nhỉ?"
Văn Gia Ngọc lạnh lùng nhìn Sở Trần.
Từ lâu cậu ta đã đoán được Sở Trần sẽ biết những chuyện này.
... Trước đây cậu ta uống say, nói chuyện này với Hoắc Lăng, đã biết rằng Hoắc Lăng chắc chắn sẽ nói cho Sở Trần.
Đúng thật là vậy.
Bây giờ Sở Trần đã biết rồi.
Hoắc Lăng còn có mặt mũi nói là anh ta thích mình à?
Còn không phải là quay đầu đã phản bội ngay.
Sở Trần thấy trong mắt Văn Gia Ngọc tràn ngập thất vọng và tức giận, vành mắt hơi đỏ, giống như sắp khóc vậy, kinh ngạc nói rằng: "Cậu đừng có khóc lóc nhé, cái trò này không có tác dụng với tôi đâu, nói về khóc thì tôi còn giỏi khóc hơn cậu đấy."
"Phải, đúng là tôi làm. Là tôi nhắc tới cậu với Sư Hạo Ngôn."
Văn Gia Ngọc giương cằm, nước mắt đảo quanh hốc mắt, quật cường nói: "Thế thì đã sao? Tôi cũng không biết Sư Hạo Ngôn lại làm như vậy! Tôi cho rằng anh ta chỉ dọa cậu thôi, không ngờ anh ta lại làm quá mức như vậy... hơn nữa, tôi vẫn nói câu nói kia, ai bảo cậu quyến rũ Hoắc Lăng trước chứ? Anh ấy là bạn trai tôi!"
Sở Trần nhún vai: "Không phải hai người chia tay rồi sao? Sao giờ lại đổi lời nói Hoắc Lăng là bạn trai cậu chứ? Cũng đúng, dù sao thì cậu vẫn cần lấy tiền và tài nguyên trong tay Hoắc Lăng, không thể mất đi Hoắc Lăng có sức mạnh tinh thần cấp S. Thế nhưng, cậu ngăn cản Hoắc Lăng, không muốn cho Hoắc Lăng ở bên người khác, sao bản thân lại đi thuê phòng với Sư Hạo Ngôn vui vẻ như thế? Ồ tôi lại biết rồi..."
Sở Trần cố ý dừng lại, cười hì hì nói: "Lúc cậu và Sư Hạo Ngôn gặp mặt, thì cậu và Hoắc Lăng mặc định là chia tay rồi. Còn đợi tới khi cậu và Sư Hạo Ngôn chia tay thì cậu và Hoắc Lăng lại mặc định ở bên nhau, vẫn là đôi tình nhân vui vẻ, có đúng không? Cũng linh hoạt phết ha."
Văn Gia Ngọc hít sâu một hơi.
Chính bởi vậy, cho nên cậu ta mới nhìn thấy Sở Trần là tức giận!
Vừa nghe thấy Sở Trần nói là càng thêm tức giận hơn!
Nhưng cậu ta lại không nói lại được Sở Trần!
Văn Gia Ngọc sắp tức điên rồi, nói không lựa lời: "Cậu bị mắng cũng là đáng đời! Cho dù chuyện của Lý Tấn Trác không liên quan tới cậu, thì chắc chắn cậu và Hoắc Lăng cũng mập mờ, cậu còn tặng giày cho Hoắc Lăng nữa, cả ngày anh ấy đều đi giày trên chân! Trước đây còn khoe với tôi nữa! Cố ý thanh minh với tôi là cậu mua! Người bình thường sẽ không như vậy đâu!"
Sở Trần: "..."
... Cả ngày Hoắc Lăng đều đi giày, thực ra là có liên quan tới cậu đó, em trai nhỏ à.
Nhưng Hoắc Lăng lại làm như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của Sở Trần.
Sở Trần không nhịn được mỉm cười: "Cậu bớt giận đi, chuyện này thực sự không như cậu nghĩ đâu... Thế này nhé, tôi tiết lộ cho cậu cái này." Sở Trần mở vòng tay thông minh ra, đưa thông tin kết hôn của mình cho Văn Gia Ngọc xem.
Văn Gia Ngọc sững sờ.
... Kết hôn rồi?
Sao... sao lại thế được?
Hơn nữa đối tượng còn là cái tên vô dụng nhà họ Lệ kia nữa...
Văn Gia Ngọc kinh ngạc nhìn Sở Trần.
Sở Trần nói đại khái chuyện khi đó: "Tôi và người yêu của tôi đã kết hôn từ rất lâu trước đây rồi, vốn dĩ không có nghĩ tới Hoắc Lăng của cậu đâu anh trai ơi, chẳng qua trước đây ngại nhà họ Sở nên mới không công khai quan hệ của tôi và Nhiên Nhiên. Bên phía Hoắc Lăng, cũng đã từng giải thích với cậu rằng anh ta với tôi không liên quan rồi, nhưng cậu lại không tin, nói cho cùng, cậu cũng chưa từng tin tưởng Hoắc Lăng bao giờ, thì cần gì phải bắt người khác phải tin tưởng cậu vô điều kiện chứ?"
Sắc mặt Văn Gia Ngọc lập tức trướng tới đỏ bừng.
Cậu ta nhìn chằm chằm Sở Trần, bờ môi động đậy: "Sao tôi có thể tin mấy lời ngoài mặt của anh ấy chứ?"
Sở Trần biết Văn Gia Ngọc nói như vậy là đang giận lẫy, cậu không đáp lại mà hỏi ngược lại rằng: "Bây giờ cậu đã biết bản thân thực sự hiểu nhầm Hoắc Lăng rồi, có phải nên làm chút gì đó không?"
Văn Gia Ngọc nhìn Sở Trần thật sâu, quay người rời đi.
Sở Trần lại mở vòng tay thông minh ra, tra tin tức về thuốc ức chế, nhìn thấy có càng nhiều bình luận đều là khen ngợi Văn Gia Ngọc, còn có một đứa trẻ tuổi không lớn quay video cảm ơn.
Video xúc động lòng người.
Sở Trần cảm khái: "Đúng là một người có cống hiến cho xã hội, đáng tiếc thật."
Ngay lúc Sở Trần chuẩn bị rời khỏi trường học, một tin tức nảy ra.
Là tin tức từ một tài khoản nổi danh.
... Văn Gia Ngọc chế tạo ra thuốc ức chế nhưng lại vừa lừa tiền vừa bất trung.
Sở Trần liếc mắt nhìn tiêu đề, đại khái có thể đoán ra được trong đó nói cái gì, cậu không mở ra, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Bắt đầu rồi à, tôi biết mà, sẽ có người không nhịn được mà ra tay trước..."
Văn Gia Ngọc đắc tội nhiều người như vậy, kiểu gì cũng khó thoát khỏi một kiếp.
Mà Sở Trần sẽ không bao giờ ra tay trước, cậu chỉ góp một viên gạch trong chuyện này, để lửa thiêu không ngừng lại được thôi.
Đi ra khỏi trường học, Sở Trần từ ba bước thành hai bước, sải bước lên xe bay, cậu ở bên cạnh Lệ Nhiên, cười hi hi hỏi: "Nhiên Nhiên, sao anh không trả lời tin nhắn em gửi trước đó?"
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần một cái: "Sai rồi."
Sở Trần: "?"
Lệ Nhiên: "Lúc em gửi tin nhắn cho anh, thời gian không phải là mười ba phút hai mươi lăm giây, ít nhất cũng phải hai mươi phút rồi. Bởi vì sai thời gian, cho nên em chỉ nhàn rỗi không có gì làm, muốn làm nũng với anh thôi."
Sở Trần: "..."
Được.
Không hổ là anh.
Sở Trần phụt cười ra tiếng, dựa đầu lên người Lệ Nhiên, hỏi: "Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ? Anh ăn nhiều đáng yêu mà lớn à?"
Lệ Nhiên vô thức vươn tay ôm lấy cánh tay Sở Trần: "... Nhiều đáng yêu là gì?"
"Một loại thức ăn."
Sở Trần nói: "Ăn nhiều sẽ trở nên đáng yêu. Đáng yêu như anh vậy đó."
"Anh không đáng yêu."
"Trong mắt em thì vô cùng đáng yêu."
Sở Trần cười híp mắt nói xong, vòng tay thông minh của Lệ Nhiên đổ chuông, anh giơ tay lên xem, sắc mặt trở nên nặng nề hơn.
Sở Trần sững ra: "Có chuyện quan trọng sao?"
"Ừ. Công việc."
Sở Trần "ồ" một tiếng, không quấy rầy Nhiên Nhiên nữa mà im lặng xem những bình luận liên quan tới Văn Gia Ngọc ở trên mạng.
Tin tức của tài khoản kia vừa đăng, những tin tức liên quan tới Văn Gia Ngọc liền bay ngập trời.
Chỉ trong thời gian mười mấy phút, đã trở thành tin hot rồi.
/Thật hay giả vậy? Không phải trước đây Hoắc Lăng từng nói trên mạng rằng hai người đã chia tay rồi sao? Sao mà nhìn lịch sử chuyển khoản, còn cho Văn Gia Ngọc nhiều tiền như vậy? Hơn nữa tiền học phí, tiền sinh hoạt của Văn Gia Ngọc ở hệ tinh hà H-310, lại đều là nhà họ Hoắc cho à?/
/Trời ạ, tôi chỉ thấy nội dung trước mắt, còn tưởng rằng nhà họ Hoắc thấy Văn Gia Ngọc lợi hại như vậy, muốn để Văn Gia Ngọc làm việc giúp bọn họ, nhưng Văn Gia Ngọc không đồng ý, cho nên nhà họ Hoắc mới tung chuyện này ra, nhưng nội dung sau đó... Văn Gia Ngọc lại vừa cầm tiền của nhà họ Hoắc, quyến rũ Hoắc Lăng, vừa ở bên người đàn ông khác? Thế này thì chó má quá rồi đấy?/
/... Tam quan của tôi tan nát luôn rồi./
/Mọi người đừng có để bị che mắt, những nội dung này, chỉ có thể nói rõ ràng tam quan nhân phẩm của Văn Gia Ngọc có vấn đề, nhưng đúng thật là cậu ta đã tạo ra thuốc ức chế, giúp hàng ngàn hàng vạn người bệnh bạo loạn tinh thần/
/Tôi thừa nhận nghiên cứu khoa học về học thuật của cậu ta, nhưng xử lý về mặt tình cảm lại khiến tôi có hơi cạn lời./
/Khiến người ta khó chịu nhất, lẽ nào không phải Văn Gia Ngọc và người đàn ông khác ở bên nhau, nhưng lại không cho Hoắc Lăng và Sở Trần ở bên nhau sao... Biểu hiện trước đây của cậu ta vô cùng tủi thân luôn./
/Chắc là sợ sau khi Hoắc Lăng và Sở Trần ở bên nhau rồi, cậu ta sẽ không có tài nguyên nữa./
/Càng nghĩ càng thấy sợ./
/Nói thật, là một phụ nữ, từ phát ngôn trước đó của Văn Gia Ngọc, tôi đã rất ghét cậu ta rồi, cứ cảm thấy cậu ta đang ám chỉ gì đó, khi đó tôi còn cảm thấy tôi nhạy cảm, bây giờ xem ra, trực giác của tôi đúng rồi. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp lời Văn Gia Ngọc nói, viết cảm giác của mình ra, để mọi người xem xét coi có phải trà xanh lắm không./
/... Tôi chịu á, trước đây tôi còn thương tiếc cho Văn Gia Ngọc lắm, cho nên chửi Hoắc Lăng và Sở Trần thậm tệ luôn, còn chửi cả mẹ của Hoắc Lăng nữa, bây giờ xem ra, dì ấy nói đâu có sai, nếu là tôi, tôi cũng không muốn người như thế này ở bên con trai tôi, dù sao thì cũng chẳng biết lúc nào sẽ ngoại tình, sau khi ngoại tình còn trả đũa nữa!/
/Còn không phải sao. Xin lỗi Hoắc Lăng, xin lỗi Sở Trần, xin lỗi dì Phong./
/Mọi người nói gì vậy. Không phải Hoắc Lăng nói rồi à, thời gian đó bọn họ chia tay rồi. Huống hồ người tài như Văn Gia Ngọc, phóng khoáng một chút không phải rất bình thường sao?/
/Cái đậu má, tôi nhất thời không rõ cậu là anti hay là fan luôn đấy./
/Sau khi chia tay cậu còn lấy nhiều tiền của bạn trai cũ như vậy à? Cậu không ngại sao? Sau khi lấy tiền thì về Vọng Thành, còn để mặc cho toàn cõi mạng châm chọc nhà họ Hoắc và Sở Trần nhiều ngày như vậy. Sau khi Hoắc Lăng đứng ra thanh mình hai người đã chia tay thì mới nhẹ nhàng nói một câu, thật sự không phải bọn họ sai à? Cậu muốn thanh minh, sao cậu không thanh minh từ sớm đi? Cậu cầm tiền không thấy bỏng tay à?/
/... Nói ra như vậy, trước đây chẳng để ý tới thời gian này, để tôi sắp xếp lại chuyện khi đó, để mọi người có thể nhìn chuyện này một cách trực quan hơn./
/Trước đây toàn mạng đều cảm ơn Văn Gia Ngọc, Sở Trần cũng chẳng xuất hiện, lẽ nào không phải là biểu hiện không màng danh lợi của cậu ấy sao? Một nhà khoa học tốt như thế này, chỉ vì chút sai lầm trong tình cảm mà lại bị mấy người châm chọc? Mấy người ghen tị à./
/Cút./
/Tôi thấy cậu ta không xuất hiện, không phải là không màng danh lợi, mà là hổ thẹn đúng không?/
Chuyện càng ngày càng nghiêm trọng.
Sở Trần nhún vai.
Đã nói từ sớm kêu Văn Gia Ngọc xin lỗi rồi, cứ không chịu cơ.
Nhìn đi, giờ có xin lỗi cũng không có tác dụng nữa.
Xe bay dừng vững vàng ở cửa nhà, Sở Trần ngồi dậy, dẫn theo Lệ Nhiên xuống cùng, thấy cả một đường Lệ Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, luôn nhìn vào vòng tay thông minh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lệ Nhiên cau mày nói: "Ở nhà họ Sở có ai quen người bên thủ đô không?"
Sở Trần sững sờ.
Thủ đô?
Là thành phố phồn hoa nhất Đế Quốc, sống ở đó đều là những nhân vật lợi hại, tất cả mọi người đều chen rách đầu vào đó ở, là mảnh đất thần tiên mà người bình thường thậm chí còn chẳng ở tạm thời được.
Sở Trần lắc đầu: "Sao có thể được? Nếu như quen biết, nhà họ Sở cũng không đến nỗi bị làm làm cho chật vật như vậy."
Hàng lông mày của Lệ Nhiên mãi cũng không giãn ra.
Sở Trần tới gần, nằm lên vai Lệ Nhiên: "Sao thế?"
Lệ Nhiên: "Có người muốn tra nhà họ Sở."
Sở Trần sững người: "Là cái người tên Tử Thành à?"
Sở Trần đưa lịch sử cuộc trò chuyện của Hoắc Lăng và cậu trong vòng tay thông minh cho Lệ Nhiên xem.
Lệ Nhiên lướt mắt nhìn: "Tên thật của anh ta không phải Tử Thành."
Sở Trần nhìn Lệ Nhiên, hiểu rồi, xem ra người này báo tên giả cho Hoắc Lăng. Cậu không hỏi nhiều mà chỉ nói: "Có thể xem xem vì sao anh ta lại tra nhà họ Sở không?"
Lệ Nhiên khẽ cau mày: "Chỉ có thể đợi lúc Lệ Phần ở đây thôi. Bây giờ anh không thể giao lưu với anh ấy được, sẽ bị anh ấy nhìn ra manh mối."
Sở Trần gật đầu: "Vậy thì đợi Lệ Phần xuất hiện rồi tính."
Thế là.
Đợi Lệ Phần tỉnh lại từ trong bóng tối, có được quyền khống chế cơ thể một lần nữa, lại tiếp tục nhìn thấy đôi mắt lập tức trở lên lấp lánh, không biết đang tính toán điều gì của Sở Trần...
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần quen rồi.
...
Chuyện bên lề:
Lệ-người công cụ-Phần: Hoàn toàn không đoán ra được Sở Trần đang nghĩ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT