Lệ Phần thốt ra những lời đó mà chẳng cần suy tính trước, hoàn toàn là do anh quá sốt ruột.
Bây giờ nói liền một mạch, mặt Lệ Phần trong chốc lát đỏ bừng lên, hệt như quả cầu da xì hơi xẹp lép.
Anh len lén nhìn vẻ mặt Sở Trần, vừa căng thẳng lại vừa lo lắng.
Những lời vừa rồi hình như có hơi quyết liệt quá, không biết Sở Trần có tức giận không?
Hơn nữa lúc trước chính anh đã nói không phải cùng một người, bây giờ anh lại nói là cùng một người, nghĩ thế nào cũng có cảm giác lươn lẹo.
Sở Trần đứng ngẩn người tại chỗ.
Cậu trông có vẻ kinh ngạc, quả thật cậu nói: "Thế à? Nhưng chẳng phải anh luôn cho rằng hai người các anh là hai nhân cách khác nhau sao? Mặc dù dùng chung một thể xác nhưng tính cách, sức mạnh tinh thần các thứ của hai người đều không giống nhau cơ mà."
Cậu đối mặt với Lệ Phần, nghĩ đến gì đó, quay đầu đầy vẻ khó chịu, nói: "Thật ra anh không cần vì thương hại tôi mà nói những lời như vậy. Trước đây đúng là tôi từng có hành động muốn câu dẫn anh, nhưng anh vẫn luôn rất ghét bỏ tôi, tôi có thể nhìn ra được. Tôi cũng không phải loại người rẻ mạt như vậy, nếu anh đã không có cảm giác gì đối với tôi thì tôi cũng không ép buộc. Anh yên tâm đi, bây giờ tôi đã nghĩ thoáng hơn rồi, cũng cám ơn những lời anh vừa nói, tôi xin nhận tấm lòng. Từ giờ chỉ cần anh kiểm soát được cơ thể mình thì tôi sẽ chú ý để tránh bị hiểu lầm."
"... Còn nữa, lần trước tôi chờ anh bên ngoài khu vực và gọi video với anh, cả chuyện sau khi anh trở về tôi đã ôm lấy anh, tất cả đều là tình cảm đơn phương tôi khó kìm lòng nổi, cũng hi vọng anh đừng để bụng. Lúc đó anh đáp lại, về sau tôi có từng nghĩ tới, rất có thể là bởi vì quá kích động, trong tình huống đó người ta rất dễ sinh ra hiệu ứng cầu treo, lầm tưởng rằng mình đã thích đối phương."
Sở Trần tháo gỡ xong hai sự khúc mắc, vòng qua Lệ Phần rồi bỏ đi.
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Sở Trần không thể nào chu toàn được mọi thứ, những điều nói ra kỳ thực có rất nhiều sơ hở về mặt cảm xúc, cậu chỉ đành dựa theo phương châm nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, như thế sẽ không khiến Lệ Phần cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó thừa dịp Lệ Phần chưa kịp phản ứng lại, Sở Trần nhanh chóng chạy mất.
Vẫn nán lại nơi hành lang, quả nhiên Lệ Phần không phát hiện ra có gì đó không đúng: "!!!"
Lúc trước Lệ Phần nói anh và Lệ Nhiên là hai người khác nhau, nhìn thấy Sở Trần nếm trái đắng anh sung sướng bao nhiêu, bây giờ anh lại thấy có hối hận bấy nhiêu.
Biết vậy thì đã chẳng làm rồi.
Hối hận muốn chết!
Nhưng Lệ Phần không hề nản chí.
Trước đây đều là Sở Trần theo đuổi anh, Lệ Phần chỉ cần đáp lại là được, tuy nhiên bây giờ, Sở Trần đã bỏ đi, hai người hoán đổi vị trí cho nhau, đã đến lúc anh nên theo đuổi Sở Trần, nhưng anh chưa từng trải qua những chuyện này, nên là...
Theo đuổi người ta như thế nào đây?
Lệ Phần đứng tại chỗ, có hơi hoang mang.
Anh nhớ lại những chuyện Sở Trần từng làm với anh, trong lòng nảy ra ý tưởng.
...
Tay Sở Trần xách theo hộp dụng cụ.
Số lượng Trùng tộc giảm mạnh, dẫn đến việc rất nhiều binh sĩ bây giờ đều ở trong trạng thái nhàn rỗi, chỉ ngồi chờ sự sắp xếp tiếp theo, Sở Trần cũng vậy. Lần này cậu ra khỏi ký túc xá là để tìm kiếm những Trùng tộc tươi ngon làm nguyên liệu nấu ăn.
Đến chỗ tường thành, Sở Trần xác minh xong liền ra khỏi thành.
Có binh sĩ nhận ra Sở Trần, niềm nở chào hỏi.
"Đây chính là kỳ nhân có trạng thái sức mạnh tinh thần khác hẳn chúng ta, khiến tất cả Trùng tộc bị thiêu cháy chỉ với một quả cầu lửa và khiến cho mọi người cuối cùng không còn Trùng tộc để mà giết nữa đó."
"Ồ ồ ồ chính là cậu ấy hả? Lúc đó ngọn lửa trên người Trùng tộc làm tôi sợ hết hồn."
"Ha ha ha ha ai mà chẳng thế."
Trước tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Sở Trần điềm tĩnh tiến về một nơi tương đối trống trải, tiếp tục ôm cây đợi trùng. Trước đó chỉ cần đợi trong chốc lát là đã bắt gặp Trùng tộc, thế nhưng lúc này đợi hồi lâu mà cũng chỉ nhìn thấy một vài con gầy còm.
... Sao mà đủ ăn.
Sở Trần tặc lưỡi một cái.
Sớm biết có thể tiếp tục phát triển thì ít nhiều cậu đã chừa lại một ít Trùng tộc để ăn dần rồi.
Nhưng mà hiện nay tinh cầu này chỉ còn lại phần công việc cuối cùng, mấy người họ cũng sẽ sớm chuyển đi thôi, chờ đến khi tới tinh cầu tiền tuyến mới, lại có Trùng tộc để ăn rồi.
Cậu ngâm nga khẽ hát, ngước mắt lên liền trông thấy phía tường thành hình như có hai chiếc phi thuyền bay tới.
Quý Thịnh trở về rồi?
Sở Trần dùng dao khoét mạnh vào người Trùng tộc.
Động tác của cậu nhanh nhẹn, xử lý xong xuôi phần thịt, bỏ vào hộp cơm rồi vội vàng quay về.
Vừa tới cổng tường thành, cậu nhìn thấy một đám người tụ tập cách đó không xa, có cả mấy vị giáo quan, trong đó người đứng chính giữa là một cụ già được người ta dìu.
Tinh thần cụ già có hơi uể oải, trông không được phấn chấn cho lắm.
Sống lưng vốn thẳng tắp của ông cụ hơi còng xuống, chỉ nói vài ba câu, ông cụ đã nhọc nhằn vỗ tay người bên cạnh, người đó lập tức hiểu ý, dẫn theo một đám cảnh vệ phía sau, cả đoàn người nối tiếp nhau cùng đi về phía ký túc xá.
Người đó chính là ông cụ Giản.
Giản Văn Thao.
Từ sau khi biết Giản Đại qua đời trong bệnh viện, hơn nữa con gái mình đã chết nhiều năm như vậy mà ông cụ lại hoàn toàn không hay biết gì, trong phút chốc lòng Giản Văn Thao mất mát vô cùng.
Ông cụ vốn không chịu được kích động, thế nên ngay hôm đó đã phải vào phòng cấp cứu.
Cơ thể vốn không khỏe mạnh vì chuyện này mà càng yếu đi nhiều.
May mà ông cụ vẫn gắng gượng được đến lúc này.
Sau đó Giản Văn Thao vẫn luôn được chăm sóc tại bệnh viện, nhưng một ý nghĩ đã từ từ nảy sinh trong đầu ông cụ, thôi thúc ông bước tiếp. Năm đó, vì chuyện con gái nhất quyết muốn gả cho Sở Nguy Vân mà Giản Văn Thao rất giận con gái, hai cha con xảy ra tranh cãi, cuối cùng cắt đứt quan hệ, tiếp đến là vì sau khi tới Đế Đô, việc quân bộ thực sự quá bận, Vọng Thành lại quá xa, thành thử không còn liên lạc gì với con gái.
Thật ra ông cụ vẫn luôn mong mỏi Giản Đại có thể xuống nước một lần mà đến thăm ông.
Nhưng chưa hề có.
Trước kia Giản Văn Thao còn cảm thấy Giản Đại đúng là không có lương tâm, có chồng rồi là quên mất cha, nhưng giờ nghĩ lại, Giản Đại ra đi quá sớm, từ lúc chuyển từ nhà họ Giản đến Đế Đô mới gần bốn năm, vậy mà đã qua đời vì tai nạn xe.
Nếu như con gái còn sống, hai cha con họ sẽ lại tốt đẹp như lúc đầu chứ?
Giản Văn Thao biết hiện tại không còn con gái nữa rồi, nói gì cũng đều vô ích. Tuy nhiên có một số chuyện vẫn hằn sâu trong tim, để lại một dấu vết khó phai, tạm thời không có cách nào xóa nhòa.
Gần một năm nay, không biết bao nhiêu đêm, Giản Văn Thao đều nằm trong chăn mà buồn phiền, thầm nghĩ, nếu như...
Nếu như lúc ấy mình mềm lòng, đi hỏi thăm Giản Đại thì tất thảy có thể nào sẽ khác đi không?
Bởi vì cái chết của Giản Đại không phải là việc ngoài ý muốn.
Bà ấy bị mẹ của Sở Trú thuê người sát hại.
Nếu như Giản Văn Thao cho Giản Đại ở Vọng Thành một chỗ dựa thì làm sao mẹ của Sở Trú dám tùy ý giết người như vậy, rồi sau đó làm sao có thể thông qua các mối quan hệ mà che giấu chuyện này?
Giản Văn Thao rất hối hận.
Vì hành động của mình mà ông đã phải trả một cái giá cực kì đau đớn.
Chuyện này cũng khiến Giản Văn Thao hiểu ra rằng, những chuyện nên làm hoặc là nói muốn làm thì nhất định phải nhân lúc bản thân còn làm được mà làm từ sớm.
Vậy nên ông cụ cố gắng hồi phục sức khỏe, cùng với đội ngũ điều trị vượt ngàn dặm xa xôi, ngồi trên phi thuyền gần bốn tháng, cuối cùng cũng tới được tinh cầu tiền tuyến. Ông muốn gặp trực tiếp Sở Trần.
Nhìn đứa cháu ngoại gần như chưa từng nhận được tình yêu thương này.
Lúc bấy giờ mới xuống phi thuyền, mặc dù ông cụ Giản rất muốn gặp cháu ngoại ngay tức khắc, nhưng tinh thần của ông cụ thực sự không ổn cho lắm, thế nên định đi nghỉ ngơi trước theo lời khuyên của các bác sĩ đi cùng.
Chào tạm biệt các giáo quan, Giản Văn Thao tiến về phía trước, đột nhiên trong lòng có cảm giác, ông cụ quay đầu nhìn về phía tường thành.
Khoảng cách quá xa, Giản Văn Thao không nhìn thấy rõ, chỉ trông thấy một binh sĩ đang đi về phía này.
Binh sĩ kia có dáng người cao ráo, tỉ lệ cơ thể rất đẹp, tướng đi rất hiên ngang, rất nhanh nhẹn, trong tay còn xác theo một chiếc hộp dụng cụ to đùng.
Giản Văn Thao không khỏi mỉm cười, cảm thán nói: "Người trẻ bây giờ đúng là có sức sống, ông lão già như tôi nhìn thấy mà ngưỡng mộ. Phải rồi, lúc này tên nhóc Quý Thịnh hẳn là đã đến, không chênh lệch lắm đâu, lát nữa cậu cho người qua canh chừng, chờ nó đến thì bảo nó tới tìm tôi."
"Vâng."
...
Sở Trần xách theo hộp dụng cụ đi về ký túc xá.
Cậu rẽ sang lối rẽ, trong đầu đang suy nghĩ một trăm linh tám cách nấu thịt trùng thì đột nhiên cảm giác có một cơn gió mạnh thổi tới. Mặc dù không nhận thấy nguy hiểm nhưng Sở Trần vẫn né tránh theo bản năng, nhanh chóng lui sang bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, cậu thấy một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc đứng cách đó không xa.
Người đàn ông nọ không đợi Sở Trần kịp phản ứng, lập tức xông về phía cậu!
Sở Trần: "?"
Cái mặt nạ này nhìn khá quen.
Sở Trần chớp mắt mấy cái, thế là do dự mất vài giây, bị người đàn ông đeo mặt nạ tóm mạnh lấy bả vai, đẩy sang bên cạnh, sau lưng khẽ đụng vào bức tường ngay gần đó.
"Ầm"
Một cánh tay vắt ngang qua, nằm bên tai Sở Trần.
Duy trì tư thế dùng tay áp người vào tường, người đàn ông nọ xích lại gần, nâng một tay lên, nắm lấy cằm Sở Trần. Sở Trần bị ép phải ngẩng đầu, nghe thấy người đàn ông khe khẽ nói: "Tôi là một đạo tặc vũ trụ, biết điều thì lôi thứ đáng giá nhất trên người ra đây! Nếu không kẻ giết người không chớp mắt như tôi sẽ không vì cậu đẹp trai mà thương hoa tiếc ngọc đâu."
Âm sắc tương đối trầm thấp nhưng lại rất giống Lệ Phần.
Sở Trần: "..."
Lệ Phần đang làm cái gì thế?
Mà thể loại kịch bản cũ rích này sượng trân quá...
Sở Trần chẳng hiểu gì.
Cậu đang định mở miệng thì nghe thấy người kia nói tiếp: "Đương nhiên, nếu như cậu không có tiền thì...." Cơ thể người đàn ông cao lớn phủ xuống, tiến sát lại Sở Trần, nói bên tai Sở Trần: "Thì tôi sẽ cướp sắc."
Hơi thở phả vào tai Sở Trần có hơi ngứa ngáy.
Sở Trần rụt cổ lại.
Người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt nghiêng đầu, dùng cơ thể bao bọc lấy Sở Trần, đề phòng Sở Trần chạy thoát. Anh đưa tay khẽ đẩy mặt nạ lên một chút, ngậm lấy đôi môi của Sở Trần, hai người hôn nhau dịu dàng và quyến luyến.
Cảm nhận rõ sự xâm nhập, đầu lưỡi bị quấn lấy, da đầu cũng không nén nổi tê dại, giống như có hàng ngàn đóa pháo hoa đang nổ tung.
Lâu rồi Sở Trần không tiếp xúc thân mật, cơ thể không khỏi mềm nhũn.
Lệ Phần đã quan sát thấy bộ dạng của Sở Trần lúc này, đưa tay nâng cơ thể người kia lên.
Hai người đang hôn nhau say đắm thì nghe thấy một giọng nói vang lên ở cách đó không xa: "F*ck, thả cậu ấy ra ngay!"
Hai người đều sững sờ, cùng lúc quay đầu lại.
Quý Thịnh nổi giận đùng đùng, chạy như bay đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT