Người Lệ Phần đầy mồ hôi.

Anh cũng không ngại, ôm chặt Sở Trần, đôi môi nóng bỏng áp lên cổ Sở Trần.

Nhẹ nhàng, chạm xuống từng chút một.

Như là một nụ hôn.

Đến khi cảm giác muốn nổ tung toàn thân kia từ từ lắng xuống, lý trí của Lệ Phần mới coi như hồi phục lại, anh nhận ra dáng vẻ mình lúc này chẳng ra sao cả, anh im lặng buông Sở Trần ra, trở mình bước xuống giường, đi vào phòng tắm.

Những lúc thế này, tốt nhất không nên ở cạnh Sở Trần quá lâu, lỡ mà để lộ ra thì không tốt chút nào.

Bước vào phòng tắm, Lệ Phần nhìn thấy chiếc xe lăn lẻ loi nằm yên một góc.

Chậc.

Lệ Phần không khỏi lắc đầu.

Có vẻ như kỹ năng diễn xuất của Lệ Nhiên không tốt lắm, đã để lộ ra việc hai chân có thể đi đứng được rồi.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn.

Lệ Phần biết, để diễn cho tròn vai, không cho người khác nhìn ra sơ hở, Lệ Nhiên chắc chắn sẽ như trước đây, lúc không cần thiết sẽ không bao giờ bước đi. Trước đây ngay cả trước mặt ba mẹ, cậu ta vẫn ngồi trên xe lăn suốt.

Chưa kể đến, ngồi xe lăn chả tốn chút sức nào.

Cho nên lúc cần ra ngoài, cứ ngồi xe lăn là được rồi.

Lệ Phần tắm thật nhanh, thay bộ quần áo, sau khi dọn dẹp gọn gàng, anh ngồi trên xe lăn, điều khiển nó đi ra khỏi phòng tắm.

Anh tưởng rằng Sở Trần thấy anh đi ra sẽ vào tắm rửa sạch sẽ ngay, không ngờ anh đã đến bên giường rồi mà Sở Trần vẫn lười biếng nằm trên giường không chịu dậy.

Không hề động đậy.

Lệ Phần không nhịn được tự hỏi, có phải lúc nãy anh hơi quá đà, làm Sở Trần bị thương rồi không?

Vừa nghĩ đến, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu Lệ Phần.

Sở Trần trầm thấp r.ên rỉ, nơi chặt chẽ kia, và cả cảm giác khiến cho người ta chỉ muốn trầm luân trong đó...

Lòng dạ anh rối bời.

Thậm chí không biết phải nói gì.

Trên giường.

Sở Trần quay đầu lại, ánh mắt lướt qua người Lệ Phần, vừa nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh của anh, lập tức trợn tròn mắt.

Chuyện thay người giữa chừng này, sao Sở Trần lại không cảm nhận được chứ?

Đây cũng không phải là lần đầu tiên của Lệ Dục, trước đây Sở Trần cũng rất kiên nhẫn, tận tâm dạy dỗ, cuối cùng cũng tạo ra được Lệ Dục như hiện tại, cuối cùng thì sao?

Giây đầu tiên, Lệ Dục rất khéo léo, cũng rất quan tâm đến cảm nhận của Sở Trần, Sở Trần còn đang tận hưởng thoải mái chưa được bao lâu, giây tiếp theo Lệ Phần đã tiếp quản, chỉ biết thô bạo, thô bạo, thô bạo, xém chút nữa giết luôn Sở Trần trên giường.

Bây giờ Sở Trần vẫn cảm thấy hơi đau.

Ha.

Tên gà tơ Lệ Phần này!

Sở Trần hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Lệ Phần nữa.

Lệ Phần càng hoang mang hơn.

Trong lòng anh rối bời, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, lúc thì nghĩ cái này, lát sau lại nghĩ cái khác.

Thực ra bây giờ anh nên như trước, lập tức rời khỏi chỗ này mới đúng.

Tránh xa Sở Trần.

Sau đó giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau này anh vẫn là Lệ Phần, và Sở Trần vẫn là người yêu của Lệ Nhiên, là em dâu của anh.

Ngoài ra, hai người họ không có gì khác cả.

Nhưng...

Không biết tại sao, chân của Lệ Phần lại như đúc bằng chì, làm cách nào cũng không cất bước được.

Cũng đúng.

Làm xong chuyện rồi bỏ đi ngay, hình như có hơi sai.

Lệ Phần đang miên man suy nghĩ thì thấy Sở Trần xoa xoa bụng dưới, nũng nịu than thở: "Nhiên Nhiên, lúc nãy anh mạnh bạo quá, lỡ mà đứa nhỏ bị anh làm sảy thì biết làm sao?"

Lệ Phần: "...?"

Lệ Phần không kịp phản ứng lại.

... Hôm nay từ sau khi tỉnh lại, đầu óc Lệ Phần rất chậm chạp trì độn.

Đợi đến khi nhận thức được Sở Trần đang nói về việc gì, tâm trí anh mới chợt nhớ ra hôm ngồi trên xe bay, Sở Trần nói với anh rằng sau khi mang thai...

... Sẽ rất chặt.

Đúng là chặt thật.

Cổ họng Lệ Phần khô khốc, thấy Sở Trần vẫn nhìn mình suốt, không biết nên nói gì, nhìn dáng vẻ thư thái trên giường của Sở Trần, anh dứt khoát bỏ hết mọi chuyện ra sau đầu, nhắm mắt một cái, nhấc người đứng lên.

Anh duỗi tay ra, ôm lấy thắt lưng, bế Sở Trần còn đang nằm trên giường lên.

Sở Trần: "!"

Sở Trần giật mình, hai tay vội vàng ôm lấy cổ Lệ Phần, kinh ngạc nhìn anh.

Mặc dù ngày thường Lệ Phần không thường dùng chân, nhưng cơ thể của anh vẫn rất cường tráng, bế một người đàn ông trưởng thành như Sở Trần cũng không hề thấy mệt chút nào.

Lệ Phần nhẹ giọng nói: "Sao lại làm mặt ngạc nhiên như vậy? Em đã biết anh không cần đến xe lăn từ lâu rồi đúng không?"

Vừa nói vừa quay người bước vào phòng tắm.

Sở Trần chớp chớp mắt.

Chớp mắt một lần nữa.

Đúng như dự đoán, hành động bất ngờ của Lệ Phần đã thành công chuyển hướng chủ đề.

Sở Trần đã quên sạch chủ đề "mang thai" và "sảy thai" lúc nãy.

Cậu thì thào: "Đúng là em đã biết, nhưng lúc nào anh cũng ngồi trên xe lăn, giống như lúc nãy, anh còn đi xe lăn từ trong nhà tắm ra, em cứ nghĩ rằng anh không thích... dùng chân. Anh như vậy, sau này làm sao em phân biệt được anh và anh trai anh đây?"

Lệ Phần: "..."

Bàn tay bế Sở Trần của Lệ Phần siết chặt lại.

Nhưng ngay sau đó anh lập tức thả lỏng, bình tĩnh nói: "Em yên tâm, anh trai sẽ không làm vậy với em đâu."

Lúc nói ra câu này, vành tai của Lệ Phần đỏ như sắp chảy máu.

Lông mi anh run lên, rõ ràng là không quen nói dối.

Thấy vậy, Sở Trần lập tức vùi đầu vào vòng tay của Lệ Phần.

... Cậu sợ mình cười quá rõ ràng, sẽ bị Lệ Phần nhìn thấy.

"Ừm." Sở Trần lẩm bẩm trong vòng tay Lệ Phần.

Lệ Phần vươn tay đặt Sở Trần lên ghế bên cạnh phòng tắm, xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó vội vàng bước ra ngoài: "Em tắm đi."

"Đợi chút đã."

Lúc Lệ Phần chuẩn bị đi ra ngoài, Sở Trần nắm lấy cổ tay anh: "Nhiên Nhiên, anh chà lưng cho em đi."

Lệ Phần: "... Chà lưng?"

Lệ Phần cau mày, anh cảm thấy ngại, loại chuyện này không thích hợp với quan hệ của hai người, nhưng lại cảm thấy, bọn họ đã làm chuyện đó với nhau luôn rồi...

Tuy rằng chuyện lúc đó xảy ra rất đột ngột, không theo ý muốn của anh.

Nhưng dù gì Sở Trần cũng đã mở lời, chuyện nhỏ như vậy, anh không thể không đáp ứng.

Hơn nữa, thân phận hiện tại của anh là Lệ Nhiên.

Lệ Nhiên chắc chắn sẽ chà lưng cho Sở Trần.

Nghĩ vậy, Lệ Phần thờ ơ quay đầu lại, đối diện với tấm lưng trắng bóc của Sở Trần.

Sở Trần hơi cúi xuống, có thể nhìn rõ xươ.ng bướm trên lưng và rãnh xương dọc theo sống lưng cậu...

Anh không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Một lúc sau, Lệ Phần bị bắt phải chà lưng cho Sở Trần kia giờ đang nhìn chằm chằm nơi đang ngẩng lên của mình, sững người hai ba giây, mặt bắt đầu đỏ bừng lên, anh cảm thấy mình không thể chà lưng tiếp được nữa, vội vàng vứt bông tắm sang một bên, bước từng bước lớn ra ngoài.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.

Sở Trần quay lưng về phía Lệ Phần, hoàn toàn không biết Lệ Phần đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ngơ ngác một lúc rồi hét vọng ra bên ngoài: "Nhiên Nhiên?"

Giọng nói tức giận của Lệ Phần truyền đến: "Anh có việc phải đi ngay, tối nay không về đâu."

Sở Trần: "..."

Sở Trần đứng dậy, ngoảnh ra phía sau xoa xoa cái lưng mới được chà một nửa của mình.

... Ít nhất cũng phải chà lưng xong rồi hãy đi chứ.

Đồ vô tâm!

Đàn ông cặn bã!

Chẳng hiểu làm sao!

Loại gà tơ!!!

Sở Trần hừ một tiếng, đành phải tự mình làm.

Đêm hôm đó, một mình Sở Trần chiếm nguyên cái giường lớn, lăn bốn phương tám hướng, thoải mái không sao kể xiết.

Sáng sớm hôm sau, cậu ra ngoài, tình cờ gặp Quý Thịnh.

Cả hai dường như đang dần dần cởi mở với nhau hơn.

Lúc hai người cùng xuống lầu, Quý Thịnh bước chậm lại, hỏi: "Tối qua hai người cãi nhau à?"

Sở Trần chớp mắt: "Anh nghe thấy à?"

Cậu nghĩ thầm, nếu anh ta nghe thấy, vậy chẳng phải là đã nghe thấy hết rồi sao?

Vành tai Sở Trần hơi đỏ lên.

"Không."

Quý Thịnh nói: "Tối qua tôi ra ngoài uống nước, nhìn thấy Lệ Nhiên mặt hầm hầm ngồi trên xe lăn đi ra ngoài, khi đó hơi muộn rồi, tôi hỏi anh ta ta ra ngoài làm gì, anh ta ta bảo không liên quan đến tôi."

Giọng Quý Thịnh đều đều.

Sở Trần: "..."

Sở Trần chợt nghĩ đến thái độ và giọng điệu của Lệ Phần lúc đó.

Cậu hơi bất lực.

Tuy Lệ Phần có sức mạnh tinh thần cấp 3S, nhưng ngày thường vẫn là bộ dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Anh không giỏi diễn xuất, luôn để lộ mỗi khi không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, nhưng anh lại vẫn khư khư cho rằng mình diễn rất tốt, tự cảm thấy rất hài lòng.

Sở Trần đành phải nói: "Ngại ghê, tối hôm qua tôi làm hơi dữ dội, anh ấy xin tha nhưng tôi không chịu, lúc sau đưa anh ấy vào phòng tắm, lại không nhịn được mà... Chắc tại giận tôi quá nên mới bỏ ra ngoài lúc nửa đêm như vậy. Chúng tôi trước giờ vẫn như vậy, cho nên tôi cũng không để ý lắm, không ngờ lại liên lụy đến anh. Xin lỗi!"

Quý Thịnh nhìn Sở Trần từ trên xuống dưới, lướt qua dấu hôn trên cổ cậu, gật đầu nói: "Ra là vậy."

Anh ta ngừng lại, do dự một chút.

Mãi đến lúc Sở Trần vào bếp, làm xong bữa sáng, khi hai người ăn sáng xong, Quý Thịnh mới nói ra điều lúc nãy kiềm chế chưa nói: "Chồng chồng với nhau tốt nhất nên biết tiết chế một chút. Anh ta... chịu nằm dưới là đã thiệt thòi rồi, cậu nên dỗ dành anh ta nhiều hơn mới được."

Sở Trần tủm tỉm cười, lười biếng nói: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý."

Dù sao thì đây cũng là phong cách sống của đôi trẻ, Quý Thịnh cũng không muốn nhiều lời.

Sau bữa tối, Quý Thịnh lại đi ra ngoài.

Sở Trần nằm trên sô pha một mình, nhàn nhã xem phim, nhìn thấy nữ chính thảo mai trong phim, dường như nghĩ ra gì đó, Sở Trần mở vòng tay thông minh ra, nhắn tin cho Lệ Phần: /Anh trai, Anh đang làm gì vậy? Em hơi nhớ anh rồi./

Cậu lại nhắn thêm: /Hôm nay Nhiên Nhiên không có nhà OvO/

...

Lần này thời gian Lệ Nhiên biến thành Lệ Dục khá đột ngột, sau đó lại chuyển từ Lệ Dục thành Lệ Phần, không để lại cho Lệ Phần một lời nhắn nào, Lệ Phần quyết định hỏi người trong Quân đoàn Phần Diệm.

Đoản và Hổ Tử kể cho anh nghe những việc đã xảy ra gần đây.

Lệ Phần suy nghĩ một lúc, mở một căn phòng trên tinh võng, tập hợp mọi người lại với nhau, bàn luận về cách xử Văn Gia Ngọc.

Anh đang bàn chuyện thì vòng tay thông minh vang lên.

Tim Lệ Phần nhảy lên một cái, nghênh ngang đặt cổ tay lên bàn, nhìn chăm chú.

... Là một tin nhắn rác.

Mặt Lệ Phần phút chốc đen lại.

Một lúc sau, vòng tay thông minh lại vang lên, Lệ Phần không định xem, nhưng vẫn bất giác liếc mắt nhìn, lần này đúng là tin nhắn của Sở Trần gửi đến. Lúc này anh mới đặt cổ tay lên bàn lần nữa, làm bộ làm tịch nói với người của quân đoàn: "Sở Trần tìm tôi có chút việc, tạm ngưng một chút."

Người trong quân đoàn: "..."

Hình như sếp càng ngày càng để ý đến Sở Trần hơn thì phải?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi quay lại nhìn sếp nhà mình, chỉ thấy sắc mặt sếp càng lúc càng đen.

"Đồ đàn ông lẳng lơ này!"

Lệ Phần nghiến răng.

Tất cả mọi người: "?"

...

Chuyện bên lề:

Mọi người trong Quân đoàn Phần Diệm: Ý gì đây? Anh dâu đi quá giới hạn à?

Lệ Phần: Có vẻ như tối qua tôi vẫn chưa cho cậu ăn no, nên hôm nay cậu lại đi tìm người khác đúng không?... Khoan đã, mà hình như cậu ta tìm mình mà? Vậy giờ nên giận hay là không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play