DU – CUỒNG XÉ QUẦN – HẠ
Edit: peterpandreammate
– Đạo diễn Vinh – Tư Dĩ Hàn ngước mắt lên. “Có phải anh có người họ hàng họ Bạch không?”
Vinh Phong: “Hay cậu chửi tôi bằng tiếng người đi chứ ngôn ngữ cao siêu của cậu tôi nghe chẳng hiểu gì cả”.
– Bạch chung tán điểu[1], tiếng kêu lên đến 125 đê-xi-ben. Tư Dĩ Hàn rút một chiếc khăn chậm rãi lau từng ngón tay. Đôi mắt đen nhánh sắc lạnh dừng trên người Vinh Phong: “Gây tổn thương thính lực con người, ồn ào, giống như anh vậy”.
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Chủ tịch Đổng đối diện và Chu Đĩnh cười chảy nước mắt, Vinh Phong há hốc mồm, quay lại hỏi Du Hạ, “Từ nhỏ anh cháu đã như vậy rồi à? Nuôi lớn bằng hạc đỉnh hồng[2] hả?
[2 – Bấm vào đây để xem chú thích]
– Vẫn độc mồm độc miệng như vậy ạ. – Du Hạ ăn miếng cua thơm ngon, trả lời.
– Không biết trong tương lai cậu ta sẽ đưa về nhà cháu một người chị dâu thế nào nữa, ai mà chịu được cậu ta? Mặc niệm cho chị dâu tương lai đáng thương của cháu một phút đồng hồ.
Du Hạ ngẩng đầu nhìn Vinh Phong, trong lòng gào thét, tôi là vợ anh ấy đây! Chú câm miệng cho tôi!!
– Cháu có yêu ai chưa? Có bạn trai chưa? Muốn chú giới thiệu cho một người không? – Vinh Phong lười nói chuyện với Tư Dĩ Hàn, quay sang trêu chọc Du Hạ.
Tư Dĩ Hàn bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi, sau đó đặt xuống bàn: “Một người độc thân 45 năm lấy đâu ra dũng khí mai mối cho người khác vậy?”.
– Thì sao? Cậu sốt ruột à? Muốn tôi giới thiệu luôn cho không? Tôi gọi điện cho Lâm Hoạch đến đây nhé?
Du Hạ bỗng dưng thấy cơm hơi khó nuốt, muốn giết người.
– Anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ? – Tư Dĩ Hàn cau mày, lấy một tờ giấy lau mấy ngón tay trắng trẻo, nét mặt khó ở rành rành. “Nói mấy câu vớ vẩn nhiều như thế, có bàn chuyện chính không? Không thì tôi về nhà ngủ”.
– Nói. – Vinh Phong nghiêm túc lại, bắt đầu nói về dự án hợp tác mới.
Bọn họ định đầu tư xây dựng một phim trường quay phim điện ảnh ở thành phố S, muốn mời Tư Dĩ Hàn cùng tham gia.
Du Hạ không quan tâm đến những việc Tư Dĩ Hàn làm, cũng không hứng thú gia nhập vào mối bạn bè của anh. Cô tự tung tự tác trong các mối quan hệ nhỏ hẹp của mình, vui vẻ tự tại.
Nhắc đến Lâm Hoạch làm món cua không còn thơm ngon nữa, cô húp ngụm canh cuối cùng, sau đó thấp giọng nói với Tư Dĩ Hàn: “Em đi trước đây”.
Vừa định đứng dậy, Tư Dĩ Hàn nắm cánh tay của cô, giọng anh sau khi uống rượu hơi trầm đi. Tư Dĩ Hàn cau mày nhìn Du Hạ chăm chú: “Ngồi đây, chờ anh”.
Lòng bàn tay Tư Dĩ Hàn ấm áp khô ráo, áp sát vào làn da Du Hạ.
– Có chuyện gì vậy? – Vinh Phong phía đối diện nhìn sang. “Hạ Hạ có việc gì à?”z
Du Hạ choàng tỉnh, hiện giờ bỏ đi thì đúng là hơi đột ngột. Cô ngồi xuống: “Không có việc gì ạ”.
Tư Dĩ Hàn uống rượu nhiều, đôi môi mỏng hơi ửng hồng thêm xinh đẹp. Càng uống làn da anh càng trắng ra, đôi đồng tử đen huyền, trầm tĩnh. Nói chuyện thêm nửa tiếng, Du Hạ ngồi bên cạnh lướt Weibo, Thương Duệ nhắn Wechat đến hỏi cô đang làm gì. Du Hạ trả lời:
[Du Hạ: “Đang tiếp đón Diêm vương gia ăn cơm”]
[Thương Duệ: “? ? ?”]
[Du Hạ: “? ? ?”]
[Thương Duệ: “Ra ngoài uống một ly không?]
Cậu tìm người khuấy động scandal lần nữa à? Du Hạ không biết có nên nói gần đây Thương Duệ rất thừa tai tiếng không?
[Du Hạ: Không được, phải trở thành tài xế cho Diêm vương gia rồi” ].
[Thương Duệ: “Cuối cùng Diêm vương gia nào lớn lệnh bảo cậu làm tài xế vậy?”]
[Du Hạ: “Tư Dĩ Hàn.”]
Đối phương hoàn toàn im lặng, thoắt cái, điện thoại không còn trong tay cô nữa. Tư Dĩ Hàn đã lấy đi, tắt nguồn, cất vào túi quần.
Du Hạ sợ ngây người, anh ngang nhiên cướp điện thoại cô trước à?
– Như vậy đi, chi tiết thế nào thì gọi điện cho tôi. – Tư Dĩ Hàn đứng lên, cầm lấy áo khoác. Ngón tay thon dài trượt xuống vai Du Hạ, thản nhiên nhìn người trong phòng: “Đi thôi”
– Còn sớm mà, ngồi thêm chút nữa đi. – Vinh Phong cũng đứng lên.
– Ở đây có một người ADHD[3], không ngồi được. – Tư Dĩ Hàn lạnh mặt nhìn Du Hạ, đưa áo khoác cho cô. “Mặc vào, không thấy lạnh à?”
[3 – Bấm vào đây để xem chú thích]
– Em có áo khoác. – Du Hạ bảo phục vụ lấy áo, tránh được tay Tư Dĩ Hàn. Ai tăng động chứ? Tên đàn ông chó chết này nói cái gì đấy?
– Hạ Hạ, cháu cho chú phương thức liên lạc đi. – Vinh Phong nhìn Du Hạ, cánh tay sắp rơi trên vai cô. “Nếu có cơ hội hợp tác thì nhất định sẽ chăm sóc cho Hạ Hạ của chúng ta”
Tư Dĩ Hàn giơ tay cản tay Vinh Phong, kéo Du Hạ ra sau lưng mình: “Anh có thông tin liên lạc của tôi là đủ rồi”.
Vinh Phong: “. . . . . .”
Tư Dĩ Hàn khoát hờ tay lên vai Du Hạ, gật nhẹ đầu, đi nhanh ra cửa.
Ngay lập tức hô hấp của Du Hạ bị đình trệ, Tư Dĩ Hàn đứng gần quá, xung quanh cô đều là mùi hương của anh. Hai người ra khỏi phòng ăn, phục vụ đã đưa áo khoác đến, chìa trước mặt Du Hạ: “Chị Du”.
– Cảm ơn.
Tư Dĩ Hàn đã thu tay về, đút tay vào túi đi cạnh Du Hạ, anh nhíu mày: “Em mặc cái gì vậy?”. Mỗi một động tác làm vòng eo cô thoắt ẩn thoắt hiện, làn da trắng nõn vô cùng chói mắt.
Hai người đàn ông đối diện cứ nhìn chằm chằm vào người cô, Tư Dĩ Hàn thực sự muốn moi mắt của chúng ra.
– Bộ sưu tập mùa thu năm 2019 mới nhất.
Khi Du Hạ vừa đến cửa, cô ghé mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Tư Dĩ Hàn trên kính thì chạm phải ánh mắt của anh. Tư Dĩ Hàn vắt áo lên cánh tay, đôi mắt đen sâu hoắm tựa như đang ẩn chứa hàm ý gì đó. Du Hạ mím môi, tỏ ra không có gì, dời mắt đi.
a Sau này đừng ăn mặc như vậy nữa.
– Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm em mặc gì vậy? – Du Hạ bước ra khỏi cửa, nói. “Anh đi chung xe với em à? Còn anh Chu Đĩnh thì sao?”.
– Em thực sự quan tâm đến Chu Đĩnh à? – Nghĩ muốn xóa sổ cậu ta ngay lập tức.
Lời của Tư Dĩ Hàn có chút quái lạ, Du Hạ nhìn về phía anh, anh cụp mắt ra ngoài, không nhìn được anh đang nghĩ gì. Sau khi hai người lên xe, Du Hạ nhìn vào mắt Tư Dĩ Hàn: “Anh lấy áo che mặt lại đi”.
Tư Dĩ Hàn nhướng mắt, đồng tử đen láy lộ rõ vẻ sắc lạnh như dao cạo.
Du Hạ bị ánh nhìn của anh làm rùng mình, giải thích: “Trên xe em không có khẩu trang, lỡ bị paparazzi hay fan của anh chụp phải thì ngày mai sẽ đáp cánh thẳng xuống hot search đấy”.
Tư Dĩ Hàn thắt dây an toàn, bóp bóp mi tâm, nhắm nghiền mắt, tựa lưng ra sau. Vẻ nghiêm nghị đã biến mất nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Bỗng dưng Du Hạ đau lòng, Tư Dĩ Hàn trông như đã mệt rũ nhưng rất nhanh hai mí mắt anh đã động đậy, môi mỏng mấp 3 “Không che”
Du Hạ: “. . . . . .”
Tư Dĩ Hàn nghiêng đầu, miệng chó không mọc được ngà voi: “Sợ lên hot search thì em ôm mặt lại đi”
– Em mà che mặt thì chắc chắn sẽ lên thẳng đài truyền hình pháp luật, chú cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ đến tận nơi bắt em – Du Hạ lái xe ra khỏi trang viên Sơn Hải, ánh mắt Tư Dĩ Hàn như kim chích vào lưng cô. Hôm nay trong lúc dùng bữa, Du Hạ vô cùng khó chịu: “Làm sao anh biết Đổng Mai?”
– Bà ấy là bạn của dì – Hôm nay uống rượu khiến giọng nói trầm xuống, hơi khàn.
Dì nào? Du Hạ định hỏi nhưng lướt qua sườn mặt lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn mới phản ứng lại. Là mẹ của người bạn kia, Tư Dĩ Hàn đã quen biết họ từ lâu rồi.
– Các anh vẫn còn liên lạc à?
– Ừ.
Sau khi cha qua đời, một mình Tư Dĩ Hàn gánh vác nhà họ Du, Du Hạ chưa từng quan tâm vấn đề xã giao của nhà bọn họ. Tất cả đều là do Tư Dĩ Hàn xử lý.
Du Hạ cầm tay lái, muốn hỏi về chuyện của Lâm Hoạch nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Tất cả mọi người đều nghĩ cô là em gái của Tư Dĩ Hàn, có phải anh cũng nghĩ vậy không?
Xe việt dã chạy trên đường quốc lộ, ánh đèn chạy vùn vụt qua, Du Hạ nhìn thẳng đường phía trước.
– Quay biệt thự Cảnh Minh à?
– Ừ. – Giọng Tư Dĩ Hàn khàn khàn.
Sau đó Tư Dĩ Hàn im bặt, một tiếng rưỡi tiếp theo, xe dừng trước biệt thự Cảnh Minh. Du Hạ đậu xe xong xuôi, quay qua thì thấy Tư Dĩ Hàn tựa vào cửa kính xe ngủ. Hàng lông mi dày đậm che thành một cái bóng, Du Hạ lẳng lặng nhìn anh, lâu rồi cô nhìn ngắm nhìn Tư Dĩ Hàn.
Lần đầu tiên Du Hạ nhận ra mình thầm thích anh là năm 17 tuổi. Lúc đó đang nghỉ hè, cô chạy đến phim trường của Tư Dĩ Hàn. Khi đó anh đang quay phim nên cô không được vào, Chu Đĩnh đưa cô đến khách sạn. Du Hạ làm tổ trên sô pha ngủ, mơ mơ màng màng nghe tiếng nước. Trong phòng tối thui, chỉ sáng đèn phòng tắm, qua tấm kính mờ loáng thoáng thấy dáng hình rắn rỏi của người đàn ông.
Nước trượt từ trên xuống dưới cơ thể cường tráng. Từng đường nét cơ thể thấp thoáng, nước văng lên trên tấm kính thủy tinh, hình ảnh rõ rệt trở lại. Lúc này Du Hạ vẫn chưa cận đến 6 độ, cô thấy rõ ràng cơ thể của anh khiến cơ thể bất giác nóng lên, cổ họng cũng khô đi.
Tư Dĩ Hàn tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm, đôi chân thon dài bước đến, Du Hạ vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô nghe tiếng bước chân, sau đó là khoảng thời gian yên tĩnh đằng đẵng, một lát sau hơi thở của anh tiến đến gần.
Trên người Tư Dĩ Hàn vừa tắm xong quẩn quanh một hơi nóng ẩm mờ mịt, cô nín thở. Mùa hè trong phòng khô nóng, quần áo ướt đẫm mồ hôi áp sát vào lồng ngực cô. Du Hạ được ôm vào giường, sau đó tiếng đóng cửa vang lên, phòng cách âm không tốt, vì thế cô nghe được giọng Tư Dĩ Hàn từ xa xa vọng vào.
– Hạ Hạ đến đây khi nào vậy?
– Sao không báo tôi một tiếng?
Du Hạ lại mở mắt ra, đèn trên tường yên tĩnh phát sáng, Tư Dĩ Hàn vắt khăn tắm trên ghế tay vịn ghế dựa. Anh đã ra ngoài.
Nó thuộc về cơ thể anh.
Du Hạ nghe tiếng tim mình đập thình thịch, nhanh đến bất thường. Đêm đó cô nằm mơ thấy cơ thể anh, cả hai quấn lấy nhau. Du Han tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, quần áo ẩm ướt. Tiếng thở dốc thoát ra từ họng, cảm giác lạnh thấu xương, cô ngước lên nhìn trần nhà, trong đầu ầm một tiếng vang dội.
Đèn xe tắt, trong xe tối đi, Du Hạ mở cửa sổ, gió lùa vào man mát. Du Hạ chống khuỷu tay lên tay lái, lẳng lặng nhìn khung cảnh bên ngoài, vòng tay rũ xuống chạm vào cổ tay mảnh mai của cô.
Tiếng sột soạt bên cạnh vang lên, cô khôi phục tâm trạng. Tư Dĩ Hàn cau mày tỏ vẻ khó chịu, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: “Sao em không gọi anh dậy?”.
– Em không dám, ai biết được anh bị đánh thức có buông lời ác độc gì với em không? – Du Hạ tắt hệ thống điều hòa, mở cửa xe, gió lạnh lùa vào: “Ngài Tư, ngài có xuống xe không?”.
Khóe miệng Tư Dĩ Hàn hơi cong lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh mở cửa, đôi chân dài bước xuống, cúi người ra khỏi xe. Tư Dĩ Hàn vắt áo khoác lên vai, anh bước từng bước lên bậc thang: “Em khiêm tốn à, có gì trên đời mà em không dám làm?”.
– Em không dám quá đáng vậy đâu. – Du Hạ nhìn tấm lưng thẳng tắp, sau đó ngẩng đầu nhìn chiếc cổ trắng trẻo của anh.
– Vậy sao? – Tư Dĩ Hàn lấy một chiếc chìa khóa, nhà họ vẫn dùng kiểu khóa của 20 năm trước đây.
Tư Dĩ Hàn có thể thật sự đã uống nhiều, giọng anh khản đi, sự lạnh lùng đã tản đi không ít. Ánh mắt Du Hạ chuyển động đến một góc màu bạc lộ ra khỏi túi quần của Tư Dĩ Hàn đang phản xạ lại ánh sáng đèn đường. Là điện thoại di động màu bạc của cô.
– Muốn nói gì thì vào trong. – Tư Dĩ Hàn nhấc chân bước vào cửa, roẹt một tiếng, Tư Dĩ Hàn dừng lại. Gió lạnh từng cơn quất vào mảng da bị lộ ra ngoài. Tư Dĩ Hàn hạ mắt, tay của Du Hạ còn đang trong túi quần anh, nắm lấy điện thoại. Từ chỗ túi, quần Tư Dĩ Hàn bị rách một đường tầm mười phân, lộ ra quần lót bên trong.
Bốn mắt nhìn nhau, Du Hạ bày ra vẻ mặt xinh đẹp ngốc nghếch, nở một nụ cười vô cùng xấu hổ: “Em muốn lấy điện thoại, vòng tay của em kẹt vào quần anh”.
Tư Dĩ Hàn: Vợ ơi em thấy lên giường xé rách thì thế nào?