Chương 6: "Tôi thích cô gái nhỏ"

Lúc Đinh Cửu Cửu đi đến cạnh xe buýt, phát hiện các cô gái đang tụ tập bên cạnh xe, không chỉ không ai lên xe, còn đều có chút hưng phấn không tên.

Cô và Kiều Loan cùng nhau đi tới, khó hiểu nhìn nhau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Loan tò mò kéo Đinh Cửu Cửu lại gần, hỏi: "Các cậu đang nói gì thế, vui vẻ như vậy?"

"Kiều Loan, vừa rồi cậu đi thật không đúng lúc!"

Cô gái đứng gần nhất thấp giọng nói, lại không đè nén được sự phấn khích trong giọng nói.

Kiều Loan: "Mình đã bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc gì sao?"

"Cậu lỡ mất cảnh tượng... thật sự vô cùng đặc sắc." Có người trêu ghẹo.

"Ghét nhất các cậu cứ thích vòng vo thế này, rõ ràng biết mình là một người nóng vội —— nói mau nói mau, vừa rồi các cậu đã nhìn thấy cái gì."

Không chịu được Kiều Loan thúc giục người đầu tiên lên tiếng, đưa ngón tay ra, chỉ nghiêng về phía sau một chút, "Trên chiếc xe kia, vừa nãy cậu mới đi không bao lâu, bọn mình nhìn thấy vệ sĩ mặc âu phục đen đưa nước cho người bên trong!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Loan quay đầu nhìn Đinh Cửu Cửu, hai người đều có chút phản ứng không hiểu gì cả.

"Không phải..." Kiều Loan xoay người lại, "Đưa nước thì coi là cảnh tượng đặc sắc gì chứ?"

"Ôi trời, Viên Họa, cậu mau nói vào trọng điểm đi chứ." Bên cạnh có người cười thúc giục.

Viên Họa sáp tới gần thần bí nói, "Bọn mình nhìn thấy diện mạo người bên trong!"

Lần này không đợi Viên Họa nói xong, có người không nhịn được hăng hái cướp lời: "Vô cùng đẹp trai! Trước kia chúng ta từng thảo luận cái gì hot boy học viện, hot boy khoa, hoàn toàn không thể so sánh được với anh ta!"

"Khoa trương vậy sao?" Kiều Loan cũng hưng phấn theo, "Các cậu không phải là nhìn thấy minh tinh đó chứ?"

"Không phải minh tinh, nhưng thật sự —— anh ta không chỉ dáng dấp vô cùng đẹp trai, khí chất trên người đó... Mình cũng không biết phải miêu tả với cậu thế nào nữa, cậu nhìn thấy thì sẽ hiểu!"

Kiều Loan đảo mắt, vừa đúng lúc nhìn qua Đinh Cửu Cửu bên cạnh nghe thất thần bắt đầu ngẩn người.

Cô đưa tay kéo người qua, cười xấu xa, "Vậy so với bạn trai tin đồn của Cửu Cửu nhà chúng ta thì sao? Lâm Yến Thanh Lâm hot boy cũng không sánh bằng sao?"

Không phải lần đầu tiên bạn học trong bộ phận tình nguyện lấy cô trêu ghẹo với Lâm Yến Thanh, Đinh Cửu Cửu vừa nghe đã có chút nhức đầu, cười khổ ngăn cản ——

"Dừng... Các cậu làm mình chậm trễ cũng không sao, Lâm Yến Thanh còn muốn tìm bạn gái, nếu thật sự truyền ra ngoài chính là ép mình và người lớn lên từ nhỏ tuyệt giao."

"Được rồi, biết hai người là trong sạch rồi, không nói đùa hai người nữa." Viên Họa nói tiếp, "Nhưng mà nói thật, Lâm hot boy chính là làm cho người ta có cảm giác rất sạch sẽ, nhưng người trong xe đó hoàn toàn khác."

"Nè? Các cậu càng nói mình càng hiếu kỳ, anh ta làm cho các cậu có cảm giác gì?"

"..."

Mấy nữ sinh đối diện nhau, ồn ào mở miệng, nhưng lại không hẹn mà cùng la lên ——

"Muốn nhào đến!"

Giọng nói vừa rơi xuống, các cô ấy cũng tự mình cười.

Kiều Loan giả vờ tức giận: "Oa, các bạn nữ này —— thật đúng là biết cách khơi gợi trí tò mò của người khác quá đó? Đừng nói với mình là các cậu cũng chỉ lén lút thảo luận, một chút hành động thực tế cũng không có nha."

Viên Họa vỗ vỗ bả vai Kiều Loan, nháy mắt với cô ấy, "Bọn mình đang thảo luận xem ai xin phương thức liên lạc của anh ta đấy, cậu tới thật đúng lúc, không bằng nhiệm vụ nặng nề này giao cho cậu nhé!"

Kiều Loan vội vàng nhảy ra xa: "Mình mới không làm —— có phải các cậu muốn lợi dụng mình đúng không, muốn sau khi trở về còn phải chia phần cho các cậu đúng không?"

"Ôi kìa, có phúc cùng hưởng mà..."

Các cô gái đang đùa giỡn, không biết ai nói câu, "Thầy Lư tới."

Mọi người lập tức rối rít nghiêm mặt.

Lư Bình Hạo đang nhìn danh sách trong tay, nhíu mày đi tới cạnh xe buýt. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, "… Các em không lên xe, tụ tập chỗ này làm gì?"

Không đợi mấy cô gái trả lời, đội trưởng đội hai, cũng là trợ giảng được trường học sắp xếp đi cùng mặt mày buồn bã đi tới bên cạnh Lư Bình Hạo.

"Thầy Lư."

Lư Bình Hạo quay đầu nhìn qua, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Không phải bảo em đi thông báo mấy người mới thêm vào kia lên xe sao, thông báo xong chưa?"

"Vẫn chưa, thầy Lư, gặp chút vấn đề." Trợ giảng lúng túng gãi gãi đầu, "Bọn họ có chút xúc động, không muốn ngồi xe buýt... Nhưng mà cuối cùng cũng coi như phối hợp, chỉ là..."

"Đừng ấp úng nữa, có gì cứ nói."

"..." Trợ giảng bất đắc dĩ xoay người, chỉ chỉ hướng xéo bên cạnh, "Bên kia không thả người, nói là chỉ có thể ngồi xe của bọn họ."

Nhìn theo tay của trợ giảng, nhóm người Đinh Cửu Cửu thấy chính là bốn vị vệ sĩ vây quanh chiếc SUV màu đen.

Kiều Loan nghiêng người, lại gần tai Đinh Cửu Cửu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình nói cái gì ấy nhỉ —— quả thật làm giống bọn buôn người đúng không? Nếu không phải các cậu ấy nói có một anh đẹp trai, mình còn cho rằng trong xe cất giấu một mỹ nhân giống như hoàng hoa khuê nữ đấy."

Đinh Cửu Cửu không nhịn được bật cười.

Chỉ là cười được một nửa, cô liền dừng lại, đồng thời mày mảnh hơi nhíu, lại ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe kia.

Cửa kính xe được dán tấm phản quang, cái gì cũng không thấy rõ.

Vậy cảm giác vừa rồi bị một ánh mắt nào đó đột nhiên nhìn chăm chú vào...

Chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao.

Đinh Cửu Cửu có chút khó hiểu thu hồi ánh mắt.

Mà Lư Bình Hạo đang đè nén lửa giận: "Bọn họ xem đây là đi nghỉ phép sao? Em nói với bọn họ, đây là đi hỗ trợ dạy học, không phải ——... Thôi, tôi qua đó nói!"

Nói xong, Lư Bình Hạo thu lại bản danh sách mỏng trong tay, bước tới.

Các cô gái đang tụ tập tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cũng không biết là ai bước ra đầu tiên ——

Đinh Cửu Cửu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Viên Họa và Kiều Loan hào hứng kéo qua bên kia.

Lư Bình Hạo còn chưa kịp đi tới trước cửa kính xe, đã bị một người vệ sĩ áo đen gần nhất giơ tay lên ngăn lại.

"Ông là ai?"

Lư Bình Hạo vô cùng tức giận ngược lại cười, "Tôi là giáo viên phụ trách hoạt động lần này, có cần lấy văn bản chứng minh cho cậu xem không hả?"

Vệ sĩ đứng yên bất động, vẫn như cũ cứng nhắc không thay đổi nói: "Ngài có chuyện gì?"

"Liên quan tới sắp xếp lộ trình lần này, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với học sinh trong xe về hoạt động tình nguyện lần này."

"Xin lỗi, không được, có chuyện gì phiền ngài nói với tôi."

"..."

 Lư Bình Hạo giận đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh. "Cậu —— "

Lúc này, "Cốc cốc cốc" âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.

Âm thanh không phải từ chỗ khác truyền đến, chính là từ mặt kính trong cửa sổ xe phía sau ghế lái.

Mà lúc này đứng gần, nhóm người Đinh Cửu Cửu thậm chí có thể nhìn thấy đường nét trên cửa sổ —— người bên trong đang dựa vào giữa ghế tay rũ xuống gõ cửa sổ.

Vệ sĩ đứng trước người Lư Bình Hạo chần chừ một lát, quay đầu qua chỗ ghế lái nói: "Mở cửa sổ."

Đường nét thân hình thon dài trên cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.

Không đợi thấy được người trong xe, một tiếng khuyên nhủ đau khổ ngược lại truyền vào trong lỗ tai mọi người ——

"Tôi cầu xin cậu tiểu Hàn tổng, cậu có thể đừng làm chuyện này không."

"..."

Đinh Cửu Cửu cúi đầu ngẩn người nghiêm chỉnh như việc không liên quan đến mình, bóng người đột nhiên cứng lại một chút.

Một giây sau, cô kinh ngạc ngẩng đầu, lại trực tiếp đụng vào phía sau cửa sổ, trong cặp mặt đào hoa cười như không cười.

Đinh Cửu Cửu: "... ..."

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi.

Người xưa nói thật không sai.

Mặc dù trong lòng biết hơn phân nửa là phí công, Đinh Cửu Cửu vẫn chậm rãi dời mắt, duy trì biểu cảm, làm bộ như không nhận ra diện mạo kia.

Chuyện cho đến bây giờ, cô cũng không trông chờ vào điều gì khác.

Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự thành thật giữ chữ tín của người kia, có thể xem như đêm hôm đó chưa từng gặp cô.

Không biết có phải là nghe thấy lời cầu nguyện của cô hay không, Đinh Cửu Cửu rõ ràng cảm giác được ánh mắt buộc chặt tồn tại cực mạnh từ trên người cô dần dần rút đi.

Mà Lư Bình Hạo vào lúc này cũng nhíu mày mở miệng.

“Vị bạn học này, em mặc dù không phải là sinh viên trường chúng tôi, nhưng nếu đã tham gia lần hoạt động tình nguyện này, tôi hy vọng em có thể nghe theo sắp xếp —— nếu như ngay cả ngồi xe buýt cũng không chịu được, tôi đề nghị em vẫn là trực tiếp quay về đi, đừng tham gia thì hơn."

"Thầy, người hiểu lầm rồi."

Vẫn là giọng điệu hời hợt lười biếng mà Đinh Cửu Cửu quen thuộc đó, mang theo chút nụ cười thờ ơ ——

"Không phải em không chịu, là có người không cho."

Lời vừa nói, chàng trai nâng cổ tay đè trên cửa kính lên, quơ quơ.

Còng tay kim loại phản xạ ánh sáng, lấp lánh làm mọi người một hồi hoa mắt.

——

Tất cả mọi người hầu như đều nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi.

Chờ khi lấy lại tinh thần, mặt mũi Lư Bình Hạo trắng bệch, ông nhìn về phía hai vệ sĩ kia. "Này... Các người đây là —— "

Vệ sĩ từ đầu đến cuối vẻ mặt bình tĩnh: "Không phải là còng tay cảnh sát, thầy không cần phải lo lắng."

Lư Bình Hạo: "..."

Lúc Lư Bình Hạo định từ bỏ khuyên nhủ, tiêu điểm trong mắt mọi người, chàng trai ngồi dựa giữa ghế da bỗng nhiên cười cười.

Anh nghiêng người về phía trước, thuận tiện để tay đeo còng tay lên cửa kính xe ——

"Để tôi ngồi xe buýt."

Vệ sĩ luôn không nhúc nhích cuối cùng có biểu cảm —— kính râm không che được nhíu mày:

"Tiểu Hàn tổng, đây là lão gia căn dặn, ngài đừng làm khó chúng tôi."

Hàn Thời cong môi, "Tôi không trốn."

Vệ sĩ: "Lần trước trước khi chạy trốn, ngài cũng nói như vậy."

"Lần này không giống nhau."

"Có gì không giống nhau?"

"..."

Đột nhiên giọng nói chuyện dừng lại, làm cho tất cả mọi người không khỏi tò mò nhìn qua.

Lại thấy người trong xe dựa trở lại chỗ ngồi.

Cánh tay gác dọc theo cửa sổ xe, hàng mi rũ xuống tạo cái bóng nhàn nhạt trên sống mũi cao.

Sau khi chàng trai khuôn mặt tuấn tú góc cạnh im lặng một lúc, bỗng nhiên cười nhẹ ——

"Trong xe buýt, có một cô gái tôi thích."

Lúc lời nói phát ra, anh cười như không cười giương mắt, nhìn về hướng Đinh Cửu Cửu đứng trong đám nữ sinh kia.


 

Tác giả có lời muốn nói:

Khóa học tiểu Hàn tổng theo đuổi vợ, lúc nào cũng có thể khai giảng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play