Diệp Phàm đi qua bảy tiệm thuốc, mua về mười mấy vị trung dược, tiêu rớt 20 vạn, trong giây lát liền đem toàn bộ gia tài xài rớt gần một nửa, tài sản co lại làm Diệp Phàm không khỏi có chút cảm giác thịt đau.
Diệp Phàm thoải mái dễ chịu ngâm mình ở bên trong bồn tắm, khóe miệng giơ lên một nụ cười.
Tuy rằng tiêu hơn 20 vạn nhưng cảm nhận được linh khí bên trong thân thể dâng lên, Diệp Phàm vẫn có chút cao hứng.
Kiếp trước hắn được gọi là tu chân Bách Hiểu Sinh, đệ tử trong tông môn gặp vấn đề gì trong lúc tu luyện cũng sẽ đi thỉnh giáo hắn, nhưng Diệp Phàm biết kỳ thật sau lưng có rất nhiều người khinh thường hắn, tiên phàm khác nhau, hắn có thông minh, thời gian nhiều lắm cũng chỉ là trăm năm mà Nguyên Anh tu sĩ có thể sống đến hai ngàn tuổi.
Kiếp trước Diệp Phàm tuy bộ dáng vân đạm phong kinh nhưng khi thấy đệ tử trong tông môn từng người ngự kiếm phi hành, bay tới bay lui, trong lòng sao có thể cam tâm được.
Hấp thu sạch sẽ một chút dược cuối cùng, Diệp Phàm từ bồn tắm đi ra.
Diệp Phàm hoạt động tay chân một chút, suy nghĩ cách kiếm ít tiền. Lúc trước hắn đi tiệm thuốc, phát hiện có không ít dược liệu hữu dụng, bất quá, một cây nhân sâm bảy tám chục năm liền trên trăm vạn, Diệp Phàm trong túi ngượng ngùng, thật sự là không ra nổi số tiền này.
...
Diệp Phàm thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, sau khi dậy liền đi nhìn phố đồ cổ trước.
Trên phố đồ cổ, kẻ đến người đi, Diệp Phàm nhìn hàng giả khắp nơi trên phố, không khỏi có chút thất vọng.
"Phi ca, ngọc phật này không tồi!"
"Tiểu thư thật là có ánh mắt, ngọc phật này là trụ trì Thanh Viễn Tự đã khai quang qua, vị trụ trì đã 80 tuổi, đó là cao nhân đắc đạo chân chính! Tục ngữ nói ngọc có thể dưỡng người, tiểu thư mua ngọc này, ngọc sẽ phù hộ tiểu thư, tiểu thư tuyệt đối sẽ không thất vọng."
"Ngọc này bao nhiêu tiền?"
"3 vạn!"
Mỹ nữ quay đầu mong đợi nhìn về phía nam tử kế bên: "Phi ca, anh thấy sao?"
Diệp Bằng Phi nhìn mỹ nữ, chịu đựng đau mình, lấy lòng nói: "Nếu em thích, thì mua đi."
Diệp Phàm vừa định rời đi thì nam tử kia lại mở miệng: "A, đây không phải Phàm thiếu sao? Nghe nói ngươi bị Diệp gia trục xuất khỏi gia môn, hiện tại ngươi ở đâu? Không phải là ăn ngủ đầu đường đi!"
"Ngươi là ...."
"Phàm thiếu thật là quý nhân hay quên, lại không nhớ rõ ta." Thiếu niên trầm mặt xuống, trên mặt lộ ra vài phần không vui.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm nam tử đánh giá vài lần, rất nhanh liền nhận ra, nam tử trước mắt là bà con xa của Diệp gia, người này cả ngày đi theo kế đệ đệ Diệp Chí Trạch, Diệp Hoằng Văn đối với Diệp Chí Trạch yêu thương hơn hẳn Diệp Phàm, Diệp Phàm ở Diệp gia rất là không có địa vị, đến chó săn bên người của Diệp Chí Trạch cũng xem Diệp Phàm không ra gì.
"Ta nhớ rõ ngươi, ngươi hỏi mượn tiền của ta, có thể trả ta sao?"
Mặt Diệp Bằng Phi đỏ lên, nói: "Ai hỏi mượn tiền của ngươi chứ! Bệnh tâm thần!"
Diệp Phàm bắt cánh tay của Diệp Bằng Phi, âm thầm đè mấy huyệt đạo trên tay Diệp Bằng Phi, Diệp Bằng Phi liền không động đậy được.
"Hai tháng trước, thành Nam khu Hưng Đông, quán cafe Star, ngươi hỏi mượn ta 20 vạn, nhớ không?" Diệp Phàm tăng lực ấn mấy cái huyệt đạo trên người Diệp Bằng Phi, Diệp Bằng Phi liền cảm thấy như bị kim đâm.
"Nhớ, không phải 20 vạn thôi sao? Ta trả lại cho ngươi là được." Diệp Bằng Phi cười gượng nói.
Diệp Bằng Phi chuyển hai mươi vạn đến thẻ của Diệp Phàm, Diệp Phàm nhìn tiền trong tài khoản tăng lên, cười cười, nói: "Vận khí của ta thật tốt, vừa ra khỏi cửa, liền gặp được người thiếu tiền ta, thật là buồn ngủ liền có người đưa gối kê đầu."
Diệp Bằng Phi bị Diệp Phàm nói một câu này, tức giận đến gan đau.
"Ta không nói chuyện với ngươi nữa, đi trước nha." Diệp Phàm vẫy vẫy về phía Diệp Bằng Phi rồi rời đi.
Nữ tử kế bên Diệp Bằng Phi quái dị nói: "Phi ca, anh cho hắn tiền làm gì?"
"Tiểu tử này quá đáng thương, trước kia là đại thiếu gia, hiện tại thành kẻ nghèo hèn, coi như là cứu tế người nghèo đi." Diệp Bằng Phi trong hốt hoảng, gã nào muốn đưa tiền, mà là không đưa không được!
Tiểu tử Diệp Phàm này, vừa nãy không biết làm như thế nào, cư nhiên làm nửa thân mình của gã đều tê mỏi.
"Diệp Phàm này có chút không giống nhau." Mỹ nữ nhíu mày nói.
Diệp Bằng Phi thầm nghĩ: Còn không phải sao! Ngay từ đầu gã thiếu chút nữa còn không nhận ra được, Diệp Phàm vẫn luôn âm u, còn thích cúi đầu, cả người đều lộ ra một cổ tối tâm, nhưng mà, người vừa rồi hai mắt sáng ngời, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, thập phần lạc quan.
......…