Thập niên 60: Sau khi xuyên sách, thiên kim thật mang hệ thống phát sóng trực tiếp nằm thắng

3.1


2 tháng


Tằng Yến Ni không biết mệt mỏi thăm dò phòng phát sóng trực tiếp, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Cơm trưa là Tôn Giai Chi lấy từ nhà ăn bệnh viện, món chính là màn thầu trắng, đồ ăn là cải trắng hầm đậu hũ.

Màn thầu không phải màu trắng tinh, bên trong trộn lẫn có cám mì, hương vị thô ráp, nhưng cũng tốt hơn bánh bột ngô nhiều.

Cải trắng hầm đậu hủ hương vị nhạt nhẽo, cải trắng thì nhiều đậu hủ thì ít , bên trong có hai miếng thịt mỡ. Cũng chỉ có đồ ăn của công nhân mỏ vàng là chút vị thịt.

Thân thể Tằng Yến Ni chưa khôi phục hoàn toàn, ăn non nửa cái màn thầu, nửa chén đồ ăn liền buông đũa.

Cô nghiêng đầu xem Tôn Giai Chi ăn cơm, cái miệng nhỏ nhấm nháp, nhai kỹ nuốt chậm, động tác lưu loát lại ưu nhã, cải trắng hầm đậu hủ bị bà ta ăn thành sơn hào hải vị.

Trong trí nhớ nguyên chủ có nói qua thân thế lai lịch của bà ta, lúc đó đại đội Hướng Dương vẫn còn là thôn Hướng Dương, một nguời già sống bên ngoài đem Tôn Giai Chi đưa về, nói bà ta là con gái người quen cũ.

Thời đại binh hoang mã loạn, thường có người đem con cái đến nơi hẻo lánh như nông thôn tị nạn. Một cô nương xa lạ xuất hiện cũng không có khiến cho người trong thôn chú ý quá nhiều, người già kia không bao lâu cũng qua đời, Tôn Giai Chi một mình bơ vơ không nơi nương tựa, sinh hoạt không có kế sinh nhai, chỉ có thể tìm người kết hôn.

Khí chất giáo dưỡng giả vờ cũng không được, trực giác Tằng Yến Ni nói cho cô biết thân thế bà mẹ tiện nghi của mình không đơn giản, là người có chuyện xưa đây mà.

Cô không chuẩn bị xé rách mặt, từ cách Tôn Giai Chi đối đãi nguyên chủ có thể thấy được, nữ nhân này tâm tư so Tằng Kiến Hải ở đại đội Hướng Dương còn thâm trầm hơn, trực tiếp vạch mặt chắc chắn không có kết quả.

Tôn Giai Chi ăn no, có tâm tình cùng con gái tâm sự, giơ tay mềm nhẹ mà xoa xoa đỉnh đầu của con gái “

“Yến Ni, con hôm nay làm rất tốt rồi, không có con chống đỡ, ba con trâu của đại đội khẳng định bị nát thành bánh nhân thịt, mẹ vì con cảm thấy thật kiêu ngạo.

Đại đội trưởng cũng không phụ lòng, năm nay danh dự đội quân công xã tiên tiến đội khẳng định có suất của con. phụ nữ có thể được bình chọn không nhiều lắm, con là người ưu tú của đại đội, cá nhân tiên tiến mười lăm tuổi, Yến Ni, con thấy cao hứng không?”

Lại tới rồi!

Màn diễn xuất còn chưa có ngừng, mẹ hiền đổi thành nghiêm mẫu, Tôn Giai Chi tiếp tục ân cần dạy dỗ, 

“Con à, cao hứng liền cao hứng, ngàn vạn lần đừng tự mãn.  Vương Ngọc Phân ở đại đội Hải Dương Hồng chính là cá nhân tiến tiến của huyện, chưa đến hai mươi theo chồng cùng nhau ra biển, khiêng sọt cá mấy trăm cân bước đi như bay, ai thấy đều khen một câu so nam nhân còn lợi hại hơn. Mẹ hy vọng con lấy cô ấy làm tiêu chuẩn, sớm ngày vượt qua người ta, bắt lấy cá nhân tiên tiến của thành phố.”

Trước khen ngợi, sau giẫm đạp, đem bà ta tới hiện đại, tuyệt đối có đủ tư cách làm kẻ bóc lột và thao túng đỉnh cấp.

Nói xong,Tôn Giai Chi không nghe thấy lời đáp lại. Bình thường đứa con ngốc nghếch nghe xong lời này khẳng định sẽ gấp không chờ nổi biểu đạt quyết tâm, hôm nay làm sao vậy?

Biểu đạt quyết tâm cái rắm ấy, người làm công đều có thể bỏ gánh không làm, một bệnh nhân suýt chết như cô thiếu chút nữa đã phản nghịch lại!

Tằng Yến Ni ủy khuất lại phẫn nộ, “Mẹ, ngài kêu con cùng Vương Ngọc Phân so? Cô ta vì cái gì có thể làm mẹ không biết sao? Người ta trời sinh sức lực lớn, một bữa cơm có thể ăn hai cân bánh bột ngô, con lấy cái gì cùng người ta so? Con có thần lực, hay là ăn được no?

Hôm nay tí nữa là con đã chết rồi, mẹ có phải muốn con chết thêm lần nữa mới hả dạ? Mẹ nếu muốn cứ việc nói thẳng, con lập tức treo cổ ở trong phòng bệnh, ngay cả sống còn không bằng con lừa, còn có ý nghĩa gì, không bằng chết đi cho rồi.”

So kỹ thuật diễn với cô? Con gái nhỏ tuổi gặp đại nạn, lòng sinh  phản nghịch, về sau cô không bao giờ là con gái ngoan của mẹ.

Bước đầu tiên thay đổi vận mệnh, một lần nữa reset nhân thiết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play