Thập niên 60: Sau khi xuyên sách, thiên kim thật mang hệ thống phát sóng trực tiếp nằm thắng

1.2


2 tháng


Sau khi làm xong thủ tục nằm viện, Tằng Phúc Mậu đẩy cửa tiến vào, thấy Yến Ni trên giường đã tỉnh, mười phần cao hứng nói, “Tỉnh là tốt rồi, bác sĩ nói đầu cháu bị đập nặng, chấn động não, phải nằm viện quan sát, Yến Ni, đừng nghĩ thêm gì cả, dưỡng bệnh cho tốt, tiền chữa bệnh trong độ chi trả.”

Thấy trong phòng không có người ngoài, Tằng Phúc Mậu đem suy nghĩ nghẹn ở trong lòng nói một hơi nói ra, “Hoa màu không có có thể lại trồng, tiền không có có thể lại kiếm, người không có cái gì cũng đều không có. Cống hiến hi sinh cũng có mức độ, đừng tin những cái đó tuyên truyền, người so với tài sản quan trọng nhiều, đứa bé này, về sau đối tốt với chính mình một chút.” Lời chưa nói chính là, người nhà cháu đều không dựa vào không được.

Tằng Yến Ni nhận ân tình của hắn, trịnh trọng gật đầu, “Chú phúc Mậu, cảm ơn chú.”

Họ Tằng là họ lớn trong đại đội Hướng Dương, đại đội trưởng là đường thúc đời thứ năm của cô, tuổi trẻ từng làm binh lính, làm người công chính, gặp chuyện quả quyết, ở trong sách là nhân vật phe chính diện. Đáng tiếc người tốt không sống lâu, thời điểm dẫn đội đi ra ngoài bắt cá, gặp phải gió lốc trên biển liền qua đời, tính tính thời gian,hẳn là cuối năm nay.

Tằng Phúc Mậu vui mừng, gặp đại nạn, đứa nhỏ này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Hắn không ở lại lâu, sốt ruột quay về thôn hỗ trợ, “Đúng là kỳ quái, trước đây đều không gặp phải cơn bão to như này, năm nay còn chưa đến tháng tám, ngay cả mưa gió có hai đợt, mạ không nảy tốt, cuối năm không có lương thực mà phân.”

Vốn dĩ muốn dặn dò Tôn Giai Chi vài câu, chờ mãi chờ mãi không thấy bóng người, hắn đành phải dặn dò Yến Ni, “Bệnh viện huyện các bác sĩ giỏi đều được điều đi rồi, nơi này là bệnh viện của mỏ vàng, ngày thường không mở cho người ngoài, phó quặng trưởng là lãnh đạo khi chú làm lính, chú đã chào hỏi qua, cháu cứ yên tâm ở lại.

Thức ăn nơi này đầy đủ, chú để lại tiền cùng phiếu, bác sĩ dặn dò não cháu chấn động phải nằm trên giường, muốn ăn cái gì dặn mẹ cháu mua, chú đi trước, hai ngày sau lại đến xem.”

“Chú Phúc Mậu, làm chú phải đi cậy nhờ người ta, cháu như thế nào không biết xấu hổ...”

“Này tính gì đâu, cháu đứa nhỏ này chính là tâm tư quá nặng, được rồi, chú về đây.” Tằng Phúc Mậu vẫy vẫy tay, bước nhanh rời đi.

Đại đội trưởng đi hơn nửa ngày, mẹ cô mới không nhanh không chậm vào cửa, từ trong lòng ngực lấy ra một túi sữa bột, “Mẹ cầu bác sĩ hơn nửa ngày, mới cho một phiếu sữa bột, thứ này hút hàng, thiếu chút nữa không cướp được, mẹ đi thuê hộp cơm cho con nấu sữa bột uống.”

Nhìn bóng dáng Tôn Giai Chi biến mất phía sau cửa, Tằng Yến Ni ánh mắt lóe lóe lên một cái.

Nguyên chủ phái trên có ba người anh trai, nguyên chủ là con út, là con gái duy nhất trong nhà, chẳng những không được thương yêu mà cha nguyên chủ còn cực kỳ trọng nam khinh nữ, ở trong nhà không sống không khác gì con bò già, ăn không đủ no, làm mãi không hết việc, làm không tốt sẽ bị đánh đập.

So với cha và các anh, người mẹ Tôn Giai Chi này đối với nguyên chủ thật ra có chút yêu thương và quan tâm hơn, nguyên chủ bị đánh sẽ cho thuốc, nguyên chủ chịu đói sẽ cho một miếng khoai lang nhỏ, nguyên chủ không có quần áo mặc sẽ dùng quần áo cũ của mình chắp vá lại.

Bà ấy còn thường xuyên cổ vũ nguyên chủ, cái gì mà phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, phàm là việc đàn ông có thể làm, phụ nữ cũng có thể, phụ nữ trước nay đều không thể kém hơn đàn ông được.

Từ nhỏ bị kỳ thị, ai mà không có oán hận, lời này chạm tới trong lòng nguyên chủ, cô gái nhỏ nhẫn nhịn mọi chuyện vào trong lòng, đàn ông gánh một gánh đất, cô cũng muốn gánh một gánh, đàn ông ra biển đánh cá lấy công điểm, ban ngày ban đêm cô liên tục dệt lưới bắt cá, ngón tay thít chặt chảy máu không biết bao lần, người mệt đến mức cả gầy sọp cả đi.

Cô gái nhỏ mười lăm tuổi tham luyến tình thương ấm áp của mẹ, cũng bị  phần ấm áp này làm cho mờ mắt, bây giwof đã bị cô thế chỗ, ánh mắt nhìn không giống nhau, khắp nơi đều sơ hở.

Tằng Yến Ni ánh mắt lộ ra châm chọc, cũng thật biết sử dụng một ít ân huệ nhỏ bé, con gái bị đánh, bà ta như thế nào không tiến lên dùng thân thể bảo vệ ? Con gái bị thương hôn mê cũng không thấy bà nửa bước không rời canh giữ trước giường? Con gái đã chết, sao bà ta lại làm súc sinh bán thi thể của nguyên chủ?

Trăm phương ngàn kế tính kế bẫy rập, dùng tình cảm làm lưới giăng bẫy tâm can con gái ruột, thế giới này quả thật to lớn, quả nhiên việc lạ gì cũng có.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play