Cô ấy giống như ánh mặt trời nhỏ.
Còn tôi chỉ là du khách nằm dưới ánh mặt trời ấy.
Bởi vì cô ấy chiếu sáng, nên cuối cùng ngẩng đầu lên nước mắt nhạt nhòa.
Với mỗi chúng ta, thời gian luôn tồn tại theo trật tự tuyến tính, là một đường thẳng liên tục và bất biến. Tỷ như chúng ta đã gặp gỡ nhau trong quá khứ, yêu nhau ở hiện tại, và tương lai sẽ ở bên nhau. Vậy nên nếu hai người ngày hôm nay còn chưa gặp gỡ, thì hôm qua dĩ nhiên không hề quen biết, sao có thể nhớ đến nhau, phải không?
Nhưng với Ô Ngộ và Đàm Giảo, nam nữ chính của câu chuyện này, là một trường hợp đặc biệt và khác biệt. Họ đã trải qua đoạn thời gian nơi mà quá khứ, hiện tại và tương lai trộn lẫn vào nhau. Đàm Giảo của tương lai đã gặp gỡ Ô Ngộ của tương lai, cả hai không ngừng cùng nhau trở về quá khứ, đến cuối cùng là hợp lại ở điểm giao kết hiện tại. Trương Tiểu Nhàn từng nói trong một tập tản văn của bà rằng: "Tình yêu khiến chúng ta quên đi thời gian, còn thời gian khiến chúng ta quên đi tình yêu". Nhưng tuyệt đối không phải trong trường hợp này. Bởi vì, dù trải qua đoạn thời không kì lạ mất trật tự, hỗn độn thế nào, dù lịch sử biến đổi ra sao, thì Ô Ngộ của tương lai, của hiện tại hay của quá khứ đều không cho phép mình quên, không thể quên và cũng sẽ không bao giờ quên Đàm Giảo. Cũng chưa bao giờ ngừng yêu Đàm Giảo. Bởi vì cô là ánh trăng sáng rọi đời anh, mang đến sự ấm áp chiếu sáng thế giới tưởng chừng như đã chìm sâu trong bóng tối của anh.
"Cô ấy giống như ánh mặt trời nhỏ, ánh mặt trời duy nhất tôi có trên thế gian này"