Chu Tử Tần hỏi: “Sùng Cổ nhìn gì thế?”
“Tích Thúy… Tôi thoáng thấy bóng một cô gái trước cửa tiệm nhang đèn, trông rất giống Tích Thúy!” Cô đáp khẽ.
“Hả? Không phải chứ?” Chu Tử Tần kiễng chân nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng phải tiu nghỉu bỏ cuộc: “Không thấy, chắc Sùng Cổ nhìn lầm rồi.”
“Chắc thế…” Cô buồn rầu đáp.
Dù sao Tích Thúy vẫn là phạm nhân bị truy nã, sao dám về kinh?
Thấy trời đã chập choạng, Chu Tử Tần đưa cô về phường Vĩnh Gia. Còn chưa đến phủ Quỳ, tuyết đã rơi lắc rắc. Thấy đường vắng, hai người càng giục ngựa phi nhanh, chạy đến trước cổng phủ.
Cô chưa kịp xuống ngựa thì người hầu trước cổng đã hối hả chạy xuống thềm, giậm chân than: “Ôi chao, Hoàng tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi!” Kẻ chạy đến là Lư Vân Trung, tiểu hoạn quan trong phủ, xưa nay quen thói ồn ào, liến thoắng luôn miệng, “Vương gia trong cung nhắn ra rằng, hôm nay phải dự yến ở cung Đại Minh. Năm ngoái trong cung bận bịu nhiều việc, đến nỗi Chiêu vương uống say ngủ thiếp đi ở cửa cung, sáng ra mới có người phát hiện, trở về bèn đổ bệnh liệt giường! Năm nay trời còn đổ tuyết nên trong cung ban chiếu, các phủ đều phải cử người vào cung hầu hạ, kẻo lúc các vương uống say, lại xảy ra chuyện như năm ngoái!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT