Trước mắt là một khe suối, xung quanh là rừng rậm. Có suối, có thể ẩn nấp cũng có thể trốn thoát.
Hoàng Tử Hà nhảy xuống ngựa, rồi vỗ về vào đầu Địch Ác. Địch Ác xưa nay luôn hung hăng, vậy mà lúc này lại rất hiểu chuyện, bèn quỳ một gối xuống.
Hoàng Tử Hà đỡ Lý Thư Bạch đã hôn mê xuống ngựa, trông thấy mũi tên găm vào bả vai y, cô không dám rút mà đi ra bờ suối vạch bụi cỏ tìm kiếm, ngắt lấy mấy búi cỏ nhọ nồi và cỏ xuyến, rồi mới dùng đoản kiếm rạch áo y để mũi tên lộ ra.
Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên mình hai người. Dưới trăng, da dẻ Lý Thư Bạch càng tái nhợt, vết máu đỏ tươi như xoáy vào mắt người ta.
Cô lặng lẽ cắn môi, cánh tay nắm cổ áo y run run. Đây là lần đầu tiên cô đặt tay lên bờ vai trần của nam nhân. Hoàng Tử Hà thấy hai má nóng bừng, thầm nghĩ, nếu ánh trắng sáng thêm một chút, nếu lúc này có ai bắt gặp, ắt sẽ thấy mặt cô đỏ như hoa anh đào.
Đang do dự, cô bỗng kinh hoàng nhận ra, kẻ lúc ban vừa ném cho cô túi kẹo, giờ đã bị trọng thương bất tỉnh nằm đây. Biết đâu từ giờ trở đi, sẽ chẳng còn thấy người ấy dịu dàng ngoái đầu nhìn cô như hôm nay nữa…
Hoàng Tử Hà hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống xem xét vết thương của y. Thấy miệng vết thương không bị đen bầm, mũi tên cũng không có ngạnh ngược, cô mới thở phào nhẹ nhóm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT