Lương Nhân Lễ khóc đến mặt đầy nước mắt, quỳ xuống trước mặt tôi.

Cúi đầu, như một phạm nhân chờ án tử hình, nghẹn ngào nức nở sám hối tội ác của mình.

“Anh thật sự sai rồi vợ ơi, mấy ngày nay anh vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy chúng ta lúc còn bé, lúc chúng ta quen biết cũng không chênh lệch mấy so với tuổi của Tư Kiều hiện giờ, em cao ngang Tư Kiều, gọi anh là anh Tiểu Lễ." .

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Lương Nhân Lễ kéo góc áo của tôi không chịu buông tay.

Tiếng khóc càng lúc càng khàn.

"Lúc đi học, cũng chỉ có những nam sinh khác xoay quanh em, bọn họ thậm chí ưu tú hơn anh, anh ghen ghét, anh sợ hãi, sợ em không còn là của anh, anh liều mạng học tập, làm việc, trở nên ưu tú. Nhưng vẫn nhìn em yêu đương với người này rồi người khác, cuối cùng… Anh cũng đợi được em, trở thành chồng của em, còn có đứa con gái đáng yêu như Tư Kiều, Tư Kiều quả thực chính là em năm đó. Dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay."

Lồng n.g.ự.c tôi co rút lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

"Anh đừng nói nữa, chuyện ly hôn là kết cục đã định rồi."

Về sau, là trợ lý Vương đi tới, đỡ Lương Nhân Lễ khóc đến gần ngất dậy.

Tôi ôm Tư Kiều nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.

Cuối cùng tôi cũng biết vì sao có mấy người phụ nữ lại tha thứ cho chuyện chồng mình ngoại tình rồi.

Bởi vì lúc xin lỗi, bọn họ thật sự có thể hèn mọn đến tận cùng.

Tôi rất may vì lúc ấy trong lòng không chút mềm lòng.

Giống như Lương Nhân Lễ đã nói, tôi yêu đương với người này rồi người khác, mỗi lần chia tay đều tiêu sái quyết đoán."

Tính cách của tôi vốn là cầm được thì cũng buông được, Lương Nhân Lễ cũng không ngoại lệ.

...

Sau khi Lương Diệu Tổ chuyển trường, Đỗ Hân Hinh phai nhạt ra khỏi thế giới của tôi.

Cô ta giống như rác rưởi rơi vào hành lang của tôi, xử lý là xong.

Sau này có nghe được chút tiếng gió.

Bào thai trong bụng Đỗ Hân Hinh được chuẩn đoán là sứt môi, hở hàm ếch.

Trong một đêm mưa, Đỗ Hân Hinh quỳ cầu xin tôi ngay trước cửa nhà tôi.

"Phu nhân, tôi sai rồi, cô có thể nể mặt đứa trẻ, để tổng giám đốc Lương cho phép tôi sinh đứa bé ra không?"

Bụng cô ta đã rất lớn rồi, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Cô ta đập trán lên bậc thang hết lần này đến lần khác.

"Lúc trước đều là tôi không biết lượng sức, về sau tôi mới biết được mình chỉ là chó mèo trong mắt anh ấy, tôi giả vờ ngoan ngoãn, đáng yêu ròng rã tám năm, không thể có chút tính tình thật sự của mình.”

"Thế nhưng khi tôi nhìn thấy, Tư Kiều mắng anh ấy trước mặt mọi người, anh ấy cũng không tức giận, mà dù cô có lạnh lùng lườm anh ấy như nào thì ánh mắt anh ấy nhìn cô cũng vẫn luôn dịu dàng, bảo vệ, tôi rất ghen tị. Anh ấy nói với tôi, người anh ấy yêu vĩnh viễn chỉ có cô và Tư Kiều, không quan tâm đến cảm nhận của tôi chút nào! Cho nên tôi mới đối nghịch với cô giống như bị điên vậy!”

"Đều là cực khổ do tôi tự mình chuốc lấy, tôi sai rồi, tôi đã không còn Diệu Tổ rồi, bọn họ đã đưa Diệu Tổ ra nước ngoài, không cho tôi gặp con trai, tôi chỉ còn đứa bé trong bụng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play