Tôi đã thầm thích trúc mã năm năm, sau khi biết anh để ý hoa khôi, tôi cảm thấy cũng đã đến lúc từ bỏ rồi.
Tôi xin chuyển chỗ ngồi, không ăn chung, cùng học và cùng về nhà với họ.
Trước khi tôi và mẹ dọn đến nơi khác, tôi đem khăn quàng cổ chính tay tôi tự đan mà trước giờ tôi vẫn không dám đưa cho anh ta, nhét vào bàn học anh ta.
"Tôi thấy con người cậu cũng không tệ, nên tặng cậu đó!"
Tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại Lục Hứa.
Nhưng lúc gặp lại, chiếc khăn vốn dĩ nằm ở bàn học trước đây lại nằm trên cổ của anh ta.
Khi nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh tôi, mắt anh ta đỏ lên: "Cậu không cần tôi nữa sao?"