Nói xong, cô ta không để ý đến mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo đi đến trước mặt tôi, chỉ ngón tay vào mũi tôi: "Cô đi vào với tôi, đàn anh yêu cầu cô làm trợ thủ cho tôi."

Cô ta vừa nói, tôi đã biết đây là lời nói dối.

Bản thân Cố Thành cũng không dùng tôi làm trợ thủ chứ đừng nói đến việc để tôi làm trợ thủ cho cô ta.

Nhưng tôi không vạch trần lời nói dối của Trần Miêu Miêu, tôi muốn xem cô ta muốn làm gì.

12

Khi cùng cô ta bước vào văn phòng, tôi nhìn thấy người phụ nữ bí ẩn vừa rồi, không ai khác chính là đỉnh lưu hiện tại, Trần Hà.

*Đỉnh lưu: dùng để mô tả những người có độ nổi tiếng với lượng người hâm mộ cực kỳ lớn và ảnh hưởng trong xã hội mạnh mẽ.

Nhìn thoáng qua, tôi thấy phía sườn mặt nơi bị kim tiêm của cô ấy đỏ lên, sưng to, nếu nhìn kỹ, có vẻ như đã hình thành một vết cứng nhỏ.

Đây rõ ràng là hiện tượng dị ứng thuốc sau khi tiêm thẩm mỹ.

Nói vậy, sau khi bệnh nhân mắc phải tình trạng này, không nên đi làm thẩm mỹ trong thời gian ngắn.

Nhưng Trần Hà dường như nghĩ rằng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, cũng không nói với Trần Miêu Miêu rằng cô ấy có cảm giác khó chịu gì mà chỉ nói rằng cô ấy sẽ cần tiêm thêm một mũi botox.

*Tiêm botox là một phương pháp điều trị thẩm mỹ và y học sử dụng chất độc tố botulinum (botox) để làm giảm sự co thắt của cơ.

Thấy Trần Miêu Miêu không có phản ứng gì, tôi cau mày nói: "Bác sĩ Trần, vị trí tiêm thuốc lần trước của cô gái này hơi..."

Tôi còn chưa nói hết câu, Trần Miêu Miêu đã trừng mắt nhìn tôi: “Cô là một y tá, chẳng lẽ cô biết nhiều hơn một bác sĩ như tôi sao?”

"Đừng làm mình mất mặt trước mặt khách quý của chúng ta!"

Nói xong, cô ta ngượng ngùng cười với Trần Hạ: "Xin lỗi, cô Trần, làm cô chê cười rồi."

Trước sự nghi ngờ của tôi, Trần Miêu Miêu chỉ nói bâng quơ cho qua nói rằng đây chỉ là loại dị ứng này bình thường, uống một ít loratadine và tiêm một số loại thuốc chống dị ứng thì sẽ không có vấn đề gì.

*Loratadin là một thuốc kháng histamin H1 thế hệ 2 được sử dụng để điều trị dị ứng.

Cô ta nhanh chóng kê tên loại thuốc sẽ tiêm, bảo y tá lát nữa đưa thuốc đến phòng tiêm.

"Cô Trần, cô làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm..."

Tôi lại nhắc nhở Trần Hạ lần nữa.

"Bác sĩ người ta đã nói là không sao, sao một y tá nhỏ như cô vẫn chưa chịu yên?" Trần Hạ trợn mắt liếc tôi một cái, không để ý đến tôi, cúi đầu chơi điện thoại.

Trần Miêu Miêu thấy thế, cô ta đắc ý liếc tôi một cái.

Tôi không tin rằng Trần Miêu Miêu không biết hậu quả nghiêm trọng của việc dị ứng thuốc, vừa rồi cô ta khẳng định rằng sẽ không có vấn đề gì là chỉ muốn cạnh tranh cao thấp với tôi trước mặt khách.

Tôi cảm thấy hơi ớn lạnh trong lòng, một bác sĩ đặt sự an toàn của khách hàng sang một bên vì lợi ích của mình như cô ta, cô ta có thực sự đủ tư cách để làm một bác sĩ không?

Trước đây, hành vi và nhiều cách cư xử trà xanh của cô ta chỉ đại biểu cô ta không có chừng mực đạo đức trong cuộc sống, uổng công tôi còn cho rằng cô ta còn có chút nghiêm túc và trách nhiệm trong công việc.

Tôi có thể dạy cho cô ta một bài học, nhưng tôi sẽ không hủy hoại tương lai của ai đó chỉ vì những điều mình thích hay không thích.

Nhưng lần này, cô ta thực sự đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi.

Tôi đã bí mật gửi tin nhắn cho Cố Thành, nhờ anh ấy đưa viện trưởng Tạ đến phòng tiêm càng sớm càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play