"Vợ à, chúng ta có thể đừng có phí công như vậy được không? Tuy rằng muốn đuổi cô ta đi phải thông qua ông Tạ, nhưng nói tóm lại không phải chỉ cần một câu của em là được rồi sao?"

"Mỗi ngày cô ta đi tới đi lui như một con công xòe đuôi, sợ người khác không biết cô ta đang thiếu đàn ông."

Tôi vuốt ve anh ấy, an ủi: “Ngoan đi, thời gian còn chưa đến, tối nay anh…”

Nhìn ly cà phê vương vãi khắp nơi trong thùng rác, tôi khẽ mỉm cười, tôi ngược lại muốn xem ai là người chiến thắng cuối cùng trong trận chiến tối đêm nay.

8

Buổi tối tan làm, Cố Thành và tôi nắm tay nhau đi tới khu để xe.

Đột nhiên một tiếng hét chói tay vang lên, thân thể Trần Miêu Miêu mất tự chủ ngã về phía Cố Thành:

"Đàn anh!"

Tiếng kêu yểu điệu của Trần Miêu Miêu vang vọng khắp khu để xe.

Cố Thành xoay người ôm tôi vào lòng, còn Trần Miêu Miêu bị ngã xuống đất.

Cô ta không ngờ Cố Thành buổi sáng không từ chối ly cà phê của cô ta, lại thấy c.h.ế.t không cứu.

"Đau quá..."

Có thể thấy lần này cô ta ngã không nặng, nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trọn, cô ta ăn vạ nằm trên mặt đất, ngửa cổ giả vờ yếu đuối.

Có lẽ trong trí tưởng tượng của cô ta, cô ta duyên dáng như một con thiên nga. Nhưng trên thực tế, vì hôm nay trời mưa nên khu để xe có nước, cô ta lại mặc váy trắng, toàn bộ viền chiếc váy trắng đều lấm lem bùn đất, như thể vừa được vớt lên từ con mương hôi thối.

Tôi tiện tay chụp lại dáng vẻ hiện tại của cô ta gửi vào trong nhóm làm việc.

"Miêu Miêu, cô đừng lo lắng, tôi đã thông báo cho các đồng nghiệp khác trong nhóm đến đón cô rồi. Cô xem cô đã thành ra như vậy rồi, buổi tôi phải về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Trần Miêu Miêu đột nhiên đứng dậy từ mặt đất, nói với giọng điệu rất khó chịu:

"Không được."

Lúc này cô mới nhận ra mình bị lộ nên hơi xấu hổ che đậy lạu: “Không sao đâu, tuy đau nhưng em có thể nhịn được."

Nhìn thấy tâm tư nhỏ nhặt của cô ta bị vạch trần, tôi không muốn trêu chọc cô ta nữa, nếu hát tuồng mà không có vai chính thì làm sao mà hát được?

Tôi vừa mở cửa ghế phụ ra, không ngờ Trần Miêu Miêu bất ngờ đi tới:

"Chị Chu, chị nhìn chân em bị thương rồi, em phải ngồi phía trước, chỗ phía trước rộng hơn."

Nói xong, cô ta đắc ý liếc tôi một cái, sắp bước lên xe.

"Đi xuống!" Cố Thành nãy giờ im lặng nhìn cô ta làm trò, trở nên lạnh lùng: "Cho dù cô không có đầu óc thì cũng phải có lý trí chứ? Ghế phụ của người đàn ông đã kết hôn chỉ có thể cho hai loại người ngồi, đó là vợ và người chết."

Có lẽ là bởi vì sắc mặt của Cố Thành quá khó coi, Trần Miêu Miêu thật sự sợ Cố Thành ném cô ta xuống, cho nên cô ta đành uất ức ngồi ở phía sau:

"Đàn anh, em biết sai rồi, anh đừng giận em. Chị dâu còn ở đây, giữ chút thể diện cho em đi..."

Tôi thực sự không nói nên lời, e là ngay cả hai thùng trà lớn cũng không thể tạo ra hương vị trà nồng đậm như vậy.

Thấy Cố Thành nóng nảy, tôi nhanh chóng nháy mắt với anh ấy:

"Chồng ơi, Miêu Miêu nói đúng đấy, dù sao cô ấy cũng là 'đứa trẻ' 28 tuổi, bất kể là trước mặt ai, anh cũng không thể nói như vậy với cô ấy."

"Không phải ai sinh ra cũng biết làm người, nếu không biết làm người, vậy thì cứ làm đồ vật đi."

Nghe vậy, Trần Miêu Miêu nhất thời không có phản ứng, có chút ngây người.

Nhưng cô ta cũng biết lời này không phải lời hay ho gì, nên vội phản bác: “Em là người, không phải đồ vật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play