Xuyên qua đám đông, tôi thoáng thấy Trần Miêu Miêu đối diện với Cố Thành.
Cô ta khom vai, đang khóc.
"Kỹ năng của cô kém cỏi biết bao nhiêu, cô không biết cô đã bị người ta khiếu nại bao nhiêu lần rồi sao? Nói tôi dạy cô, cô có biết xấu hổ không?" Sắc mặt Cố Thành lạnh lùng, trong mắt tràn đầy thiếu kiên nhẫn: "Còn nữa, tôi đã kết hôn rồi, nhân bản người như cô cũng đừng dính dán tới tôi."
4
Tôi không kìm được, cười ra tiếng, nổi bật trong khung cảnh im lặng.
Nhân bản người, vậy mà anh ấy cũng nghĩ ra.
Trần Miêu Miêu trừng mắt nhìn tôi đầy căm ghét, lao ra khỏi đám đông bỏ chạy.
Khi mọi người thấy chính chủ đã đến, đều gật đầu chào hỏi tôi rồi giải tán. Chỉ có Cố Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thẳng vào tôi, như mất hồn.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, đi đến trước mặt anh ấy, quơ quơ tay.
Anh ấy nhanh chóng bước hai bước tới đóng cửa lại, sau đó ôm tôi vào lòng:
"Vợ, cuối cùng em đã nhìn rõ tình cảnh của anh, đến đây cứu anh sao?"
Anh ấy đáng thương, hoàn toàn không giống với cái người độc miệng vừa rồi:
"Em thấy tầm mắt của anh Cố rất tốt, hoàn toàn không cần em ra tay cũng có thể giải quyết ả trà xanh đó."
"Vẫn còn cần người có kinh nghiệm phong phú như vợ bảo vệ anh."
Sau một hồi làm ầm ĩ, sau khi tôi hứa tối nay sẽ bồi thường, Cố Thành mới thả tôi ra khỏi văn phòng.
Tôi vừa ngồi xuống bàn y tá, Trần Miêu Miêu đã đi tới:
"Ôi, chị Chu, em không biết chị là vợ của đàn anh, vừa rồi đàn anh chỉ đang đùa giỡn với em, khiến chị chê cười rồi, chị không để trong lòng chứ?"
"Khi em còn đi học, đàn anh vẫn luôn hung dữ với em như vậy.
Nhưng em chưa bao giờ để trong lòng, vì em biết rằng anh ấy chỉ hung dữ với những người anh ấy quan tâm. "
Cô ta che miệng cười, trong ngoài lời nói đều có mùi trà.
"À... có chuyện này không biết có nên nói không..." Tôi giả vờ khó xử.
"Nếu cô cảm thấy áp lực thì có thể đến khoa tâm thần, suy cho cùng, không phải ai cũng có xu hướng hoang tưởng và thích ngược."
Trần Miêu Miêu dường như không ngờ rằng tôi sẽ nói thẳng như vậy, xung quanh có rất nhiều người nên cô ta không thể trở mặt với tôi, chỉ có thể cười ngượng nghịu, u ám bỏ đi.
Tôi tưởng hôm nay đủ để dạy cho cô ta một bài học, kiềm chế bản thân một chút, nhưng tôi vẫn đánh giá thấp cô ta.
5
Không tới hai ngày, tài khoản cá nhân của cô ta đã được cập nhật trạng thái mới.
Lần này là một chiếc cốc đặt lặng lẽ trước cửa sổ, điều nổi bật là trên miệng cốc có vết son môi đã bị lau đi.
Trông giống như một cặp đôi ngọt ngào đang uống cùng một chỗ trong cùng một chiếc cốc.
Quả nhiên, ngay khi bức ảnh này xuất hiện, cho dù không có bất kỳ dòng caption nào đi kèm cũng đủ khiến nhiều cư dân mạng hăng hái:
[Đây là loại hành vi gì của cặp đôi yêu nhau vậy? Cấm thể hiện tình cảm ở trước mặt công chúng!]
[Cả đời~ ngọt ngào quá, ngọt ngào quá]
[Theo tôi thấy tay cầm của chiếc cốc đã bị mài mòn rồi đúng không? Vừa thấy đã biết dùng rất lâu rồi! Lâu như vậy rồi mà còn ngọt ngào như vậy, mẹ ơi! Tôi đã bắt gặp được cặp đôi yêu nhau chân chính!]
……
Tôi ngước mắt lên nhìn Trần Miêu Miêu, cô ta đang chống cằm lướt xem bình luận với vẻ mặt ngọt ngào, khi mọi người đang bận rộn đến mức chân không chạm đất, cô ta là người duy nhất nhàn nhã và thoải mái.
Tôi đã nhận ra chiếc cốc này từ lâu, đó là món quà tôi đã tặng nó cho Cố Thành vào ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT