“Không nói đến việc Tạ Liên Khải có thể lập tức phát hiện ra, ta còn không thể xông ra khỏi cửa thành bị canh giữ nghiêm ngặt kia.”

“A tỷ, tỷ đã ở thành Tiễn Châu chờ đợi hơn mười năm, dù sao muội cũng là người nơi khác, không quen thuộc trong thành giống như tỷ.”

“Muội ở lại trong phủ che giấu giúp tỷ, tỷ cần phải nghĩ biện pháp tránh thoát thủ vệ cửa thành, như thế mới có cơ hội thành công.”

“Tỷ tỷ, người đó phải là tỷ, chỉ có thể là tỷ mà thôi.”

23.

Ban đêm tịch mịch, ánh mắt A Đề nóng rực.

Dường như đêm nay còn dài hơn, phải có người đầu tiên đi trước.

Lúc nào cũng có… Vô số người vì nó mà đổ m.á.u hy sinh.

Ta không kiên trì kêu A Đề rời đi cùng ta.

Nàng đã nói đây là giải pháp tối ưu.

Tất cả những gì ta có thể làm là ra khỏi thành, mau chóng trở lại.

Giải cứu những người đang chịu đau khổ, giải cứu nhiều người còn đang chịu đau khổ kia.

“A Đề, tỷ đến kinh thành mấy ngày, muội nhất định phải cẩn thận làm việc.”

“Tỷ đã hạ đủ dược cho Tạ Liên Khải, phân lượng cũng đủ rồi, từ nay về sau, hắn có muốn làm nhục muội thì cũng chỉ hữu tâm vô lực.”

“Muội nhất định phải cẩn thận, chờ tỷ trở về.”

A Đề vỗ tay ta như trấn an.

“A tỷ cứ yên tâm, đến kinh thành đường xa, tỷ phải bảo trọng. Muội chờ tin tức tốt của tỷ.”

Ta cầm bản danh sách khách nhân, danh sách các nữ tử cùng với đơn kiện đã được ký tên đồng ý, còn có đống sổ sách quan trọng nhất, tất cả đều mang theo.

Vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, ta chỉ mang theo một ít bạc vụn.

Thừa dịp bóng đêm vẫn còn bao phủ, ta lén lút ra khỏi phủ.

Dưới ánh trăng thấp thoáng, ta còn quay người lần cuối cùng nhìn A Đề một cái.

Khi đó ta còn không hiểu, vì sao ánh mắt của nàng thê lương mà lại quyết tuyệt như vậy.

Con người ấy mà, một khi không đạt được mục tiêu thì không thể không nghĩ ra biện pháp.

Trượng phu của Thôi đại nương là người chở phân.

Đại nữ nhi Tiểu Thúy nhà bà bị thủ hạ của Tạ Liên Khải bắt vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Mỗi khi Thôi đại nương gặp mặt đều hỏi ta xem nữ nhi của bà ở Nguyệt Ảnh lâu có khỏe hay không, có vụng về chọc quý nhân tức giận hay không.

Ta đều nói: “Tay chân Tiểu Thúy nhanh nhẹn, làm việc ở Nguyệt Ảnh Lâu rất khá!”

Thôi đại nương sẽ híp mắt cười: “Sống tốt là được, sống tốt là được!”

Hôm nay giữa đêm khuya, ta xông vào nhà Thôi đại nương.

Không nói mục đích đến, cũng không nói hướng đi.

Chỉ cầu mong Thôi đại nương giúp ta ra khỏi thành.

Thôi đại nương hoảng sợ, thế nhưng đột nhiên, bà lập tức hiểu được ý của ta.

“Cô nương, đại nương không biết vì sao cô nương phải ra khỏi thành, nhưng cô nương là bạn tốt của Tiểu Thúy, đại nương tin tưởng cô nương!”

“Chỉ là hiện tại, cửa thành được canh giữ rất chặt, muốn ra khỏi thành thì chỉ có thể trốn tạm trong xe phân của nhà ta, cô nương chịu được sao?”

Bà không hỏi tại sao ta phải ra khỏi thành, chỉ bởi vì ta muốn đi, bà không ngần ngại giúp đỡ ta.

Ta dùng sức gật đầu.

Trước khi đi, ta hít một hơi thật sâu.

“Thôi đại nương! Hẳn là đại nương sắp gặp được Tiểu Thúy rồi, ta bảo đảm đó!”

Bà dựa người vào khung cửa, vẫy vẫy tay với ta.

Không biết nghĩ tới chuyện cũ gì, bà cúi đầu nở nụ cười.

24.

Ta kiên trì muốn Thôi đại gia đổ đầy phân vào xe phân.

Ta dùng giấy dầu bọc chứng cứ ba tầng trong, ba tầng ngoài.

Ta hít sâu một hơi, chui vào trong xe phân.

Nước phân chua thối trong nháy mắt nhấn chìm ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play