Lưu Vĩ nghe xong lời này sửng sốt, đây không phải là kết quả mà anh ta tưởng tượng. Lúc này, trong mắt Lưu Vĩ tràn đầy hối hận.
Sau đó dường như anh ta nhớ ra điều gì mà bắt đầu tìm kiếm trong hội trường.
Vẻ mặt của Lưu Vĩ ngày càng lo lắng, toàn thân anh ta bắt đầu run rẩy, ngã khụy xuống đất.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, anh sai rồi! Anh biết em đang xem mà! Xin lỗi em! Anh không nên nói hươu nói vượn, em có thể tha thứ cho anh không? Anh không thể vào tù, anh không thể vào tù! Công việc của anh sẽ tan tành mất! Ngôn Ngôn, em yêu anh mà đúng không? Em thông cảm cho anh đi, anh cũng chỉ vì mẹ anh mà thôi! Đều là chủ ý ngu ngốc của mẹ anh!”
Nói đến đây, Lưu Vĩ như bừng tỉnh. Anh ta lao về phía mẹ mình rồi bóp cổ bà ấy.
“Đều tại bà! Đều tại bà! Đi mua gà cái gì chứ, sao bà không ch.ết luôn đi? Báo hại tôi ở tù rồi đây nè!”
Khuôn mặt mẹ Lưu tràn đầy nước mắt, bà ta đưa tay an ủi Lưu Vĩ mà không hề quan tâm đối phương đang bóp cổ mình.
“Đều tại mẹ! Đều tại mẹ! Là do mẹ đi đường không nhìn xe! Là do mẹ quá tham lam nên mới hại con đến bước đường này!”
Bố Lưu có vẻ choáng váng nên nhìn vợ con mình như vậy, ông ta cũng không nói gì.
Thấy mặt vợ mình đã tái xanh, bố Lưu mới phản ứng lại. Ông ta vội vàng chạy tới đẩy Lưu Vĩ ra nhưng điều này chỉ khiến Lưu Vĩ càng tức giận hơn.
Anh ta lập tức chuyển mục tiêu sang bố Lưu, Lưu Vĩ lao lên đẩy bố mình xuống đất.
“Đều là lỗi của hai ông bà hết! Là do hai người hại tôi vào tù, khiến tôi phải trải qua những ngày tháng đau khổ.”
Người của pháp viện cuối cùng cũng phản ứng lại, họ lập tức lao lên khống chế Lưu Vĩ.
Thằng điên đó vẫn gào thét điên cuồng, tay bị không chế nhưng chân thì liên tục đá bố mình.
Chắc mất trí thật rồi!
Bố Lưu ôm bụng, đầu ông ta chảy m.á.u không ngừng, còn mẹ Lưu thì bất tỉnh vì thiếu oxy.
Bác sĩ nhanh chóng đến hiện trường đưa hai người đi còn Lưu Vĩ thì bị giam giữ.
So với họ, những đám anh hùng bàn phím may mắn hơn thì lại không phục. Họ chẳng thấy hối hận tí nào, họ cảm thấy bản thân chỉ lỡ nói vài câu trên mạng mà bỗng dưng bị phạt tiền.
Cái kết của vợ chồng nhà họ Lưu đều là cư dân mạng kể cho tôi.
Mặc dù mẹ Lưu suýt bị bóp ch.ết nhưng khi tỉnh lại, bà ta không hề oán trách con mình.
Còn Bố Lưu bị Lưu Vĩ đẩy nên dẫn chấn thương sọ não.
Sau này ông ta tỉnh lại cũng bị liệt và không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Dân mạng nói mặc dù không nghe hiểu bố Lưu nói gì nhưng nhất định là đang chửi con trai.
Bởi vì cả hai vợ chồng đều bị liệt nên hưởng án treo.
Nhưng cả hai đều đã tuổi cao sức yếu lại còn bị liệt nên khó có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Cũng có vài họ hàng đến chăm sóc họ nhưng thật lòng hay không thì ai biết được.
Nhờ sự phán quyết của tòa án, có rất nhiều người nhận ra tôi mới là nạn nhân.
Họ bắt đầu nhắn tin xin lỗi tôi, người hâm mộ trên tài khoản tôi thì ngày càng tăng.
Mỗi bài viết mà tôi đăng lên đều có thể nhận được hàng trăm nghìn lượt xem.
Xem như là trong họa có phúc vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT