7.

Phó Hàn Thanh ngừng một lúc, lại tìm từ trong danh bạ ra một số điện thoại ghi là “Tóc Vàng”.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi không thể kết nối được...”

Anh ta trầm mặt xuống ném chiếc điện thoại đi.

Tôi im lặng nhìn, suýt chút nữa thì cười thành tiếng.

Trên người mấy tên côn đồ kia còn đang cõng một mạng người, mặc dù nói sau lưng có Phó Hàn Thanh một tay che trời ở Kinh đô chống lưng cho, nhưng rốt cuộc là vẫn sợ, sớm đã chạy trốn rồi.

Lúc đó là anh ta nói vĩnh viễn không còn muốn nhìn thấy tôi nữa.

Hiện tại đây là, hối hận rồi sao?

Phó Hàn Thanh sững sờ một chút, lại cúi người nhặt điện thoại lên, gọi điện thoại cho trợ lý.

Tay anh ta hơi run.

“Nhà kho ở ngoại thành… Đúng vậy, anh đi nhìn một chút, có chuyện gì xảy ra hay không.”

Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Phó Hàn Thanh...

Dường như không hề biết tôi đã chết?

Rất nhanh, tin tức của trợ lý đã truyền về.

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ là ở căn phòng cuối cùng của nhà kho bị dăng dây canh gác của cảnh sát, nghe nói mấy ngày trước vừa xảy ra một vụ án hình sự, vẫn còn đang điều tra.

Trợ lý của Phó Hàn Thanh có chút không hiểu, rõ ràng hơn nửa đêm rồi tại sao giám đốc còn muốn anh ta chạy đến ngoại thành nhìn mấy căn nhà kho rách nát đó.

“...Vụ án hình sự sao?”

Phó Hàn Thanh biểu cảm vặn vẹo, âm thanh bỗng chốc tăng cao.

Đang muốn hỏi tiếp, thì cửa phòng ngủ lại đột nhiên mở ra, Tống Thanh Vi dụi mắt đi vào.

“Anh Hàn Thanh, sao anh còn chưa ngủ vậy?”

“...Không có gì cả.”

Phó Hàn Thanh vội vàng tắt điện thoại.

Tống Thanh Vi không tha kéo anh ta lại làm nũng, muốn anh ta ngủ cùng, Phó Hàn Thanh chỉ có thể mất tập trung quay về phòng ngủ nằm xuống.

Nằm trên tay anh ta là mỹ nhân xinh đẹp động lòng người Tống Thanh Vi, nhưng anh ta lại không muốn ngủ một chút nào.

Tống Thanh Vi hỏi anh ta làm sao thế.

Anh ta trấn tĩnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, hồi lâu mới trả lời.

Giọng nói vô cùng run rẩy.

“Nhà kho ở ngoại thành đã xảy ra một vụ án hình sự. Em nói… Có phải là Kinh Mặc xảy ra chuyện rồi không.”

“Cái gì?”

Tống Thanh Vi thất thanh la lên. 8.

Trong bóng tối, Phó Hàn Thanh nhạy cảm phát hiện ra, sự hoảng hốt Tống Thanh Vi có chút không được bình thường.

Anh ta ngồi dậy bật đèn, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Tống Thanh Vi.

“Có phải là em biết cái gì rồi không?”

Tống Thanh Vi cố gắng giả vờ bình tĩnh, “Làm sao mà em biết được? Anh Hàn Thanh, lúc đầu không phải anh nói tìm người nhốt chị ấy lại vài ngày, để dạy dỗ chị ấy một chút thôi sao?”

“Nhưng mà… Mấy người kia rất có chừng mực, chỉ nhốt có hai ngày thôi, sao có thể xảy ra vụ án hình sự được chứ?”

Phó Hàn Thanh thấp giọng lẩm bẩm.

“Điện thoại của Kinh Mặc cũng rất lâu không liên lạc được rồi...”

“Em nói, có phải cô ấy bị thương rồi không? Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện rồi?

Tôi rốt cuộc cười không thành tiếng.

Phó Hàn Thanh, bây giờ anh lại nghĩ đến việc quan tâm tới tôi rồi à.

Anh kêu người nhốt tôi vào trong kho lạnh, nói muốn dạy dỗ tôi, nhưng lại lo lắng tôi sẽ bị thương, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?

Anh trai à, anh thật sự rất giả tạo đó.

Tống Hàn Thanh sợ anh ta suy ra được điều gì đó, vội vàng lấp liếm.

“Sẽ không đâu. Lâu như vậy rồi cũng không có tin tức gì, chắc hẳn là chị ấy đã tự mình bỏ trốn đi rồi. Bởi vì vẫn còn đang giận anh, thế nên mới không muốn liên lạc với anh thôi.”

“Nhà kho ngoại thành đó thường xuyên có người đến đó đánh nhau, nói không chừng mấy tên côn đồ kia ẩu đả với nhau xảy ra án hình sự rồi đi?”

“Cũng đúng.”

Phó Hàn Thanh thở phào nhẹ nhõm, giống như đang tự an ủi chính mình, thấp giọng nói.

“Đã hơn một tháng rồi, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, cũng sẽ không thể đến bây giờ mới bị phát hiện ra.”

“Tống Kinh Mặc, nhất định là đang giận anh thôi.”

……

Cùng lúc đó, đồn công an cũng đang điều tra thân phận của tôi.

Bởi vì trong số người được báo mất tích trong tháng này, lại không có ai trùng khớp với tôi, công an đã tốn rất nhiều công sức.

Lúc có kết quả đối chiếu DNA, có một vài vị cảnh sát trẻ lập tức kinh ngạc la lên. “Đây không phải là Tống Kinh Mặc hay sao?”

“Trên mạng đang hót rần rần ấy, thiên kim tiểu thư Tống thị từng bắt nạt ảnh hậu Tống Thanh Vi, Tống Kinh Mặc mà! Sao lại là cô ấy chứ?”

Những lời bàn tán lên án tôi ở trên mạng vẫn còn đang xôn xao.

Chính chủ tôi đã sớm c.h.ế.t ở trong kho lạnh rồi, nằm trơ trọi trong nhà xác, đợi người thân đến nhận thi thể.

Trong phòng cảnh sát, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Đều nhìn thấy dáng vẻ không đành và thương cảm của nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play