3.

Mẹ tôi vội chạy đến giải vây:

“Sao chị con lại không thích chứ? Rõ ràng sáng nay Kiều Kiều còn rất phấn khích.” . Truyện Đông Phương

Diệp Hoan luôn rộng lượng phóng khoáng hơn tôi, cô ta hướng ngoại, còn tôi hướng nội.

Mỗi lần Diệp Hoan nói đùa, tôi thường im lặng không đáp.

Dì giả vờ trách cứ cô ta:

“Đừng có nói linh ta linh tinh.”

Mẹ tôi nhanh chóng mời bọn họ ngồi vào bàn, dì vẫn luôn năng nổ khuấy động không khí, chỉ có vợ chồng bác cả là yên lặng ngồi ăn cơm.

Tôi biết bọn họ đang chờ thời cơ.

Quả nhiên, mới ăn được nửa bữa, bác cả đã ngập ngừng mở miệng:

“Ừm, cái này, cô chú có ai có thể cho tôi vay 100.000 tệ không…”

Mẹ tôi và những người khác lập tức sửng sốt, bạn nhìn tôi và tôi nhìn bạn mà không biết nói gì.

Điều kiện của gia đình tôi ở mức trung bình, bố mẹ có dành dụm được ít tiền để mua cho tôi một căn nhà, nhưng bình thường ai đến hỏi vay cũng bảo là không có tiền.

Nhà dì cũng giống như chúng tôi.

Kiếp trước lúc tôi đến đòi tiền Diệp Hoan, cô ta nói dối là không có tiền.

Sau khi tôi chec mới phát hiện ra, cô ta có 200.000 tệ trong tài khoản Alipay, chỉ là không muốn trả tiền cho tôi thôi.

Bác cả thấy không có ai trả lời mình, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Tôi thấy Diệp Hoan mấp máy môi, chắc chắn là cô ta đang định mượn tay tôi như kiếp trước, của người phúc ta.

Tôi lập tức giành phần nói trước:

“Bác cả, lẽ ra con định cho bác vay tiền, nhưng không may là hôm trước con vừa cho bạn học vay rồi!”

Bác cả thất vọng cúi đầu.

Tôi nhìn thoáng qua Diệp Hoan, lại cười an ủi bác cả:

“Bác đừng buồn, tuy con không có tiền nhưng Diệp Hoan thì có đấy. Mấy ngày trước con bé vừa khoe với con chuyện được thưởng hơn 200.000 tệ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play