Nhiệt độ dần ấm lên vào cuối mùa đông và đầu mùa xuân.

Lúc Nghê Bảo Gia đang ở chỗ của Chu Văn Đường thì nhận được cuộc gọi từ Đường Hiểu Hiểu, nói rằng cô ấy sẽ kết hôn vào tháng Ba và cần Nghê Bảo Gia đến làm phù dâu, Đường Hiểu Hiểu cũng hỏi về vòng eo và các kích cỡ khác của cô để chọn váy phù dâu cho phù hợp.

Nghê Bảo Gia nói ra từng con số, hai chị em nói chuyện thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.

Chu Văn Đường ở trong trong phòng ngủ nghe thấy có tiếng động, anh ra khỏi phòng, đeo đồng hồ lên: “Điện thoại của ai vậy em?”

Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Em họ của em.”

“Em họ em gọi điện thoại sang làm gì?”

“Em ấy sẽ kết hôn vào tháng Ba, gọi đến để hỏi cỡ vòng eo của em và chọn váy phù dâu cho em.”

Chu Văn Đường mỉm cười ngồi xuống ghế sofa: “Ngày mai mấy giờ em bay?”

Ngày mai Nghê Bảo Gia sẽ đi công tác với Lữ Nguyệt Nga ở một thành phố khác, khoảng hai tuần sau mới trở về. Nghê Bảo Gia nghĩ đến hai tuần không gặp được anh, trong lòng vẫn có phần không cam lòng, cô hơi nhăn mày và nói: “Chuyến bay lúc tám giờ.”

“Ngày mai anh đưa em đến sân bay.” Chu Văn Đường nói: “Em đã thu dọn hành lý chưa?”

Nghê Bảo Gia ôm đầu gối lắc đầu: “Vẫn chưa, ăn tối xong anh đưa em về nhà nhé.”

Lời nói vừa dứt thì vú Chu đi tới gõ cửa nhưng bà không đẩy vào mà chỉ gọi hai người xuống ăn tối qua cánh cửa.

Nghê Bảo Gia đáp: “Vâng, cháu xuống ngay đây.”

Ăn tối xong, Chu Văn Đường chở Nghê Bảo Gia về nhà.

Trên thực tế, khoảng thời gian này tuy hai người chưa sống chung với nhau nhưng phần lớn thời gian thì Nghê Bảo Gia đều ở cùng Chu Văn Đường. Mẹ Nghê cũng không phản đối việc này mà chỉ nhắc nhở cô thực hiện các biện pháp an toàn.

Nghê Bảo Gia có chút dở khóc dở cười, cô vội vàng gật đầu nói con biết rồi, dù sao đi nữa nói mấy chuyện này với mẹ ruột thì ít nhiều gì cũng không tự nhiên cho lắm.

Xe dừng ở tầng dưới của khu nhà, Nghê Bảo Gia đang định đẩy cửa đi xuống. Chu Văn Đường đột nhiên lại nắm lấy cổ tay cô, Nghê Bảo Gia thắc mắc mà quay người lại, Chu Văn Đường dừng một chút rồi nói: “Hay là em thu dọn đồ đạc rồi lát nữa em về chung với anh đi.”

Nghê Bảo Gia nhìn anh, trong mắt cô đều lấp lánh ý cười rạng rỡ: “Sao vậy, anh không nỡ xa em à?”

Chu Văn Đường cũng không giấu giếm, anh bình tĩnh nói: “Chuyến này em đi một lần là nửa tháng, em nói thử xem anh có nhớ không?”

Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy vui vẻ nên bèn đồng ý với anh.

Nghê Bảo Gia vào nhà, mẹ Nghê nói: “Mẹ còn tưởng tối nay con sẽ không về.”

Nghê Bảo Gia cúi người lấy đôi dép trong tủ giày ra mang vào: “Con về thu dọn hành lý, ngày mai Chu Văn Đường sẽ đưa con ra sân bay ạ.”

Mẹ Nghê cười nói: “Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước bỏ đi, con đây còn chưa lấy chồng đấy nhé?”

Nghê Bảo Gia cũng cảm thấy gần đây cô dành ít thời gian cho bố mẹ nên lập tức nói: “Vậy con sẽ nói với anh ấy là tối nay con không đi với anh ấy nữa, tối ở nhà với bố mẹ thôi.”

Mẹ Nghê nhìn về phía sau Nghê Bảo Gia: “Cậu ấy đâu?”

“Anh ấy ở tầng dưới.”

Mẹ Nghê bèn lên tiếng: “Thôi vậy, mẹ thu dọn giúp con, để ngày mai cậu ấy chở con ra sân bay cũng tốt. Mấy hôm nay bố con bận rộn, có thể ngày mai không thể đưa con ra sân bay được.”

Nghê Bảo Gia đáp “Vâng”.

Thật ra đồ đạc cũng không có gì nhiều, đến địa điểm công tác chỉ cần mang theo hai ba bộ quần áo để thay là đủ. Nửa giờ sau, hành lý đã được sửa soạn xong.

Nghê Bảo Gia đi thang máy xuống tầng dưới, thang máy xuống đến tầng một, khi cửa thang máy mở ra, vừa đúng lúc Chu Văn Đường đang đứng ở cửa, anh đưa tay cầm lấy vali của cô, thấy tâm tình cô có gì đó không đúng lắm, anh hỏi:

“Em sao thế?”



Nghê Bảo Gia: “Anh nói xem, có lẽ em không nên nghe lời anh, hình như mẹ em thất vọng lắm. Lần này đi công tác về em sẽ dành thời gian ở bên bố mẹ nhiều hơn.”

Chu Văn Đường còn tưởng chuyện gì, anh cười nói: “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ mua một căn nhà tân hôn ở gần bố mẹ em, sau này em muốn gặp bố mẹ thì có thể đến bất cứ lúc nào.”

Hai mắt Nghê Bảo Gia sáng lên: “Thật sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Văn Đường nắm lấy tay cô: “Anh lừa em chuyện này làm gì?”

“Cũng phải.”

--

Những ngày Nghê Bảo Gia đi công tác, Chu Văn Đường cũng bận rộn.

Gần đây Tạ Điểu có gặp gỡ cô gái nhà họ Tưởng mấy lần, cô gái này không mấy hứng thú với Tạ Điểu, cô ta cho rằng phong cách của anh ấy không có trật tự, thời gian trôi qua, hai người dần dần hạn chế tiếp xúc.

Tạ Điểu nhìn thấy kết quả này thì vui mừng, khi chú Tạ hỏi về tình hình của hai người, Tạ Điểu đáp lại bằng một câu: “Con gái nhà người ta có tiêu chuẩn cao, không vừa mắt con trai của bố.”

Chú Tạ tức giận không có chỗ trút giận, nên cũng cau có với Tạ Điểu. Tạ Điểu nằm chơi ở nhà cũng khó chịu. Hơn nữa, chú Tạ đã lấy lại chìa khóa của tòa nhà Trung Anh nên anh ấy chỉ có thể đến chỗ Chu Văn Đường để giết thời gian.

Tạ Điểu đến mấy lần cũng không thấy Nghê Bảo Gia nên hỏi: “Sao gần đây em không gặp chị dâu? Hai người lại chia tay à?”

Chu Văn Đường: “Nửa tháng nay cô ấy đi công tác.”

Tạ Điểu nằm trên sofa, uể oải nói: “Chị dâu là người khá có tâm sự nghiệp, anh cứ để chị ấy bận rộn công việc như vậy à, cũng có kiếm được bao tiền đâu.”

Chu Văn Đường không có ý nghĩ như vậy, anh biết lòng tự trọng của Nghê Bảo Gia rất cao. Nếu cô muốn làm việc, đương nhiên anh sẽ không phản đối. Anh chỉ lo cơ thể cô không chịu nổi rồi khiến bản thân mệt mỏi mà thôi.

Có một thời gian, cô bận rộn hơn anh, cả ngày không gặp được.

Chu Văn Đường lái xe đến đón cô tan sở, anh đợi mãi ở dưới lầu đến gần mười giờ thì Nghê Bảo Gia mới lững thững đến muộn, mấy lần sau Chu Văn Đường cũng không nói gì nhiều.

Chỉ là có một lần cô tăng ca quá muộn, thậm chí còn không thèm ăn tối, khi nửa đêm cô đau dạ dày, lần đầu tiên anh trở nên lạnh lùng, dùng giọng điệu băng giá mà nói: “Nếu công ty này thiếu em thì nó sẽ không thể đi tiếp hay sao hả, bận rộn đến mức cơm cũng không ăn.”

Anh biết cảm giác đau dạ dày, anh cảm thấy buồn bực khi nhìn thấy cô ôm bụng vì đau đớn với khuôn mặt tái nhợt.

Anh vừa nói câu đó, cô đã đẩy tay anh ra, mắt cô đỏ hoe mà nói: “Em biết công việc của em không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng có rất nhiều người vẫn đang phải tăng ca thì làm sao em có đủ can đảm để đi ăn chứ.”

Chu Văn Đường thật sự không thể nhìn nổi cảnh cô khóc, thật ra Nghê Bảo Gia cũng không phải là người dễ xúc động. Lần đầu tiên Chu Văn Đường nhìn thấy khóe mắt cô đỏ lên cũng là lần cuối cùng họ cãi nhau.

Khi đó Chu Văn Đường cũng không nói nhiều nữa, anh tận tình khuyên bảo, anh hơn cô chín tuổi, tuy làm việc nhưng ít nhiều gì cô cũng phải chăm sóc sức khỏe mình cho thật tốt, nếu không cơ thể cô có vấn đề gì thì sao? Bảo anh một mình thì anh biết phải làm sao?

Nghê Bảo Gia cũng không phải người vô lý nên tạm thời cũng không nói thêm gì nữa.

...

Chu Văn Đường nói với Tạ Điểu: “Đừng nói chuyện này trước mặt cô ấy, nếu không lúc về cô ấy sẽ tra tấn anh.”

Tạ Điểu cười lớn, anh ấy cảm thấy thật thú vị. Trước kia Chu Văn Đường sẽ không bao giờ quan tâm đến sự tức giận của phụ nữ, nhưng bây giờ mọi chuyện thực sự đã khác.

Chu Văn Đường đứng dậy từ sau bàn làm việc, anh lấy một bao thuốc lá đưa cho Tạ Điểu: “Gần đây chú thế nào rồi? Chú không định liên lạc với Giang Lê sao?”

Tầm mắt Tạ Điểu thoáng chốc tối sầm, khóe miệng anh ấy khẽ nhếch lên: “Liên lạc rồi thì có ích gì?”

Tạ Điểu xoay người lại ngồi dậy, đưa điếu thuốc vào miệng, anh ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Văn Đường, cô ấy sống thật sự không dễ dàng gì. Gia đình cô ấy xem trọng con trai hơn con gái, cho nên đối xử với cô ấy không tốt lắm, em thích cô ấy nhưng lại không thể cưới cô ấy. Liên lạc với nhau rồi thì có thể làm được gì chứ, chẳng phải mỗi người lại càng khó chịu thêm sao, cho nên em không thể làm hại cô ấy nữa.”

Chu Văn Đường không nói gì, anh cũng biết hoàn cảnh của Tạ Điểu, chú Tạ sẽ không bao giờ để Tạ Điểu kết hôn với Giang Lê.

--

Sau khi Nghê Bảo Gia đi công tác trở về, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày cưới của Đường Hiểu Hiểu.



Bố Nghê và mẹ Nghê còn hỏi cô xem Chu Văn Đường có muốn đi đến đám cưới của Đường Hiểu Hiểu không. Nghê Bảo Gia cho rằng hai người còn chưa kết hôn, Chu Văn Đường có đi hay không cũng không sao cả. Hơn nữa, hai ngày nay Chu Văn Đường còn đang đi công tác ở Hồng Kông, không biết khi nào mới kết thúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia bèn thoái thác nói Chu Văn Đường bận rộn, không biết có thời gian hay không.

Mẹ Nghê có vẻ thất vọng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa nên yêu cầu cô gọi điện hỏi thăm tình hình.

Nghê Bảo Gia cũng gọi điện cho Chu Văn Đường, đợi mấy giây, cuộc gọi mới được kết nối.

Khi Nghê Bảo Gia nhắc đến chuyện này, Chu Văn Đường nói với giọng điệu tự nhiên: “Anh dù bận đến đâu cũng phải dành thời gian đến đó. Dù sao em họ em cũng gọi anh là anh rể, không thể để em ấy gọi tiếng “anh rể” này uổng phí được.”

Nghê Bảo Gia sợ anh làm như vậy là vì mình, sau một lát im lặng cô mới nói: “Nếu anh thật sự không có thời gian thì không cần đi, em họ em có thể thông cảm mà.”

Chu Văn Đường nửa đùa nửa thật: “Em còn phải làm phù dâu cho em gái em, làm sao anh có thể yên tâm làm việc?”

Nghê Bảo Gia bị anh chọc cười: “Sao anh lại vô vị như thế chứ, bạn của em rể em đều có bạn gái cả rồi.”

Chu Văn Đường quay lại chủ đề: “Nhưng mà, cũng phải đến ngày cưới của em họ em thì anh mới đến được, em với bố mẹ vợ đến đó trước nhé, em có cần anh bảo Lý Thước đặt vé máy bay cho em không?”

“Không cần đâu, em tự đặt vé được.”

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa thì Nghê Bảo Gia cúp điện thoại vì sợ làm phiền công việc của anh.

Chu Văn Đường đến trước đám cưới của Đường Hiểu Hiểu một ngày, ngoài việc đến tham gia anh còn mua cho Đường Hiểu Hiểu một món quà cưới. Dì Chi rất vui mừng khi thấy Chu Văn Đường đến. Vốn dĩ định ăn trưa ở nhà, nhưng vì Chu Văn Đường đến nên dì đặc biệt đặt phòng riêng trong nhà hàng.

Nghê Bảo Gia nói: “Anh đúng là được nể mặt ghê, mọi người định ăn đại ở nhà thôi, em nhận được điện thoại của anh, bảo anh sắp đến thành phố Dung rồi, dì Chi không nói hai lời thì đã đặt phòng riêng rồi.”

Chu Văn Đường liếc cô một cái, anh cười hỏi: “Vậy sao em còn để dì đặt phòng ăn ở nhà hàng làm gì, anh ăn gì chẳng được, không cần tiếp đãi đặc biệt đâu.”

Nghê Bảo Gia: “Đây còn không phải là thể hiện sự trân trọng đối đãi anh nhiều như thế nào sao, hơn nữa nhà hàng này đã mở hai mươi mấy năm rồi, lần nào em đến thành phố Dung cũng đều đến đây ăn, cho nên cũng muốn dẫn anh đến đây ăn thử.”

Chu Văn Đường mỉm cười.

Mặc dù dì Chi là người đặt nhà hàng, nhưng Chu Văn Đường vẫn tìm được cơ hội thanh toán hóa đơn.

Sau khi dì Chi phát hiện ra, bà ấy cười nói rằng anh quá khách sáo, dù sao ở thành phố Dung anh cũng là khách, làm sao có thể để anh thanh toán hóa đơn được.

Chu Văn Đường mỉm cười: “Là chuyện nên làm ạ.”

Ăn tối xong, một nhóm người ra khỏi phòng, một thang máy vừa đi xuống, nhóm họ có hơn mười người, thật sự không thể chen vào một thang máy.

Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường ở lại phía sau chờ thang máy khác.

Chu Văn Đường: “Sau này đi dạo nhà thờ đá không?”

Trong lòng Nghê Bảo Gia hơi rung động nhưng cô vẫn giả ngốc: “Đến đó làm gì ạ?”

“Về thăm lại chỗ cũ.” Anh mỉm cười nhìn cô: “Em có muốn đi không?”

Nghê Bảo Gia cũng mỉm cười, nhớ tới một năm trước, cô cùng bố mẹ Nghê đến thành phố Dung chơi, sau đó Hiểu Hiểu chở cô đến nhà thờ đá, cô còn chụp một số bức ảnh nhà thờ gửi cho anh.

Ngày hôm đó, cô thực sự muốn nói với anh rằng vào một ngày nào đó khi có thời gian, chúng ta hãy cùng nhau đến nhà thờ đá một lần nữa. Nhưng cuối cùng tin nhắn này đã bị cô xóa và không gửi đi.

Ít nhiều gì cô cũng có phần tiếc nuối, đáng tiếc bọn họ chỉ cùng nhau chứng kiến ​​nhà thờ đá vào mùa đông, vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng của nhà thờ đá vào mùa xuân hạ thu. Nhưng không sao cả, sau này họ vẫn còn nhiều thời gian để cùng nhau thăm lại nơi cũ.

Dường như Chu Văn Đường có một sự kiên nhẫn vô hạn, thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Em có muốn đi không?”

Nghê Bảo Gia nhìn anh, hàng chân mày hơi cong, cô gật đầu: “Được ạ.”

- Hết phần truyện chính -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play