Đường Hiểu Hiểu đến lấy nhẫn, vừa đúng lúc Chu Văn Đường đang ở trong phòng tắm.

Lúc Nghê Bảo Gia đi mở cửa, Đường Hiểu Hiểu liếc nhìn đôi giày da nam ở lối vào, hai mắt sáng lên, nhiều chuyện: “Chị, trong nhà chị có người à?”

Nghê Bảo Gia “Ừ” một tiếng với nét mặt ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt này của Nghê Bảo Gia, cô ấy cảm thấy rất thú vị nên muốn trêu chọc thêm vài câu.

Có lẽ Lâm Hạo Vũ đã nhận ra sự bối rối của Nghê Bảo Gia nên kịp thời giải cứu cô, anh ta nói: “Hiểu Hiểu, đừng trêu chọc chị gái em nữa.”

Lâm Hạo Vũ nói với Nghê Bảo Gia một câu mình phải rời đi rồi đưa Đường Hiểu Hiểu đi.

Nghê Bảo Gia đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.

Chu Văn Đường nghe thấy tiếng động, từ phòng tắm đi ra, anh lấy ra hai chiếc khăn giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn cô: “Em gái em đi rồi à?”

“Vâng.”

Chu Văn Đường: “Sao không bảo em ấy vào ngồi một chút?”

“Bọn họ còn có việc phải làm.” Nghê Bảo Gia đi tới trước mặt anh: “Tối nay anh nghỉ ngơi ở đâu?”

“Anh đã uống rượu, Gia Gia, anh không thể lái xe sau khi uống rượu.” Anh nói.

Nghê Bảo Gia do dự: “Lý Thước không ở Quảng Châu ạ?”

Chu Văn Đường dừng một chút, ném khăn giấy vào thùng rác, anh nói một cách bình tĩnh: “Không có.”

Nghê Bảo Gia định nói nhưng lại thôi.

Chu Văn Đường đặt cằm trên ghế sofa: “Nếu em không yên tâm thì anh ngủ ở phòng khách vậy.”

Nghê Bảo Gia ngẩng mặt nhìn anh: “Không phải anh nói ngủ ở sofa không thoải mái sao?”

“Vậy anh phải làm sao đây?” Anh giơ tay chạm vào tai cô, cười nửa miệng: “Em cũng không cho anh vào phòng.”

Anh nói như thể hai người là đôi vợ chồng đang mâu thuẫn, cô không muốn anh vào phòng.

Lỗ tai Nghê Bảo Gia nóng lên, cất giọng nhỏ nhẹ: “Buổi tối anh có thể vào phòng ngủ.”

Chu Văn Đường sững người, sau đó hàng mày thả lỏng, đáp lại bằng tiếng “Ừ”.

Giường trong phòng ngủ của Nghê Bảo Gia là một chiếc giường đơn, khi hai người nằm cùng nhau, tay chân không thể cử động, chỉ cần cử động một chút, khó tránh khỏi sẽ chạm vào cơ thể của nhau.

Nghê Bảo Gia đang nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, hơi thở ấm áp của anh sau lưng cô là sự hiện diện không thể bỏ qua. Nghê Bảo Gia bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, hối hận mình đã mềm lòng để anh vào phòng ngủ.

Nghê Bảo Gia nhắm mắt lại muốn ngủ, trong cơn buồn ngủ, cô nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Lúc đó em đã từ chối chỉ tiêu của sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, sao em lại nói với anh qua điện thoại là em đã nhận?”

Nghê Bảo Gia hơi ngẩn ngơ, một lúc sau cô mới mở mắt ra nhưng lại tránh né câu hỏi.

Chu Văn Đường hỏi rõ ràng: “Là em cố ý chọc anh tức phải không?”

Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng nói: “Là muốn chọc giận anh, anh nói không sai, chính trực thật sự không đáng mấy xu.”

Chu Văn Đường nhẹ nhàng giải thích: “Câu đó không phải giễu cợt em, cho dù chúng ta có chia tay, nếu tên của anh có thể tạo điều kiện cho em thì anh cũng không quan tâm em sẽ dùng nó như thế nào.”

Nghê Bảo Gia cười nhạt: “Anh đều đối xử hào phóng với những cô gái mình từng qua lại như thế sao? Anh có biết lúc em đến dự sinh nhật của Khang Hạo, chị Trần cũng có mặt ở đó, chị ấy đã nói với em một câu.”

Chu Văn Đường theo bản năng cảm thấy có thể câu đó không phải là câu gì hay ho, anh khàn giọng hỏi: “Câu gì?”

“Cô ấy nói cái gì anh cũng tốt, nhưng tình cảm của anh không dài lâu.”

Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Em có tin lời của cô ta không?”

“Em không biết.” Nghê Bảo Gia nói qua loa.

Chu Văn Đường xoay vai cô lại, trán họ chạm vào nhau, Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng chớp mắt, Chu Văn Đường dịu dàng: “Gia Gia, anh không phải kẻ ngốc. Còn chuyện tình cảm dài lâu này cần phải dùng cả đời để chứng minh, chưa đến khoảnh khắc mặc áo quan thì không ai có thể nói mình là người có tình cảm lâu dài được.”



Nghê Bảo Gia không nói gì.

Đêm đó, hai người không làm gì cả. Nghê Bảo Gia cũng ngủ ngon đến lạ thường, ngủ ngon lành suốt đêm cho đến rạng sáng.

Khi Nghê Bảo Gia mở mắt ra, Chu Văn Đường vẫn đang ngủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia không đánh thức anh mà lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng bếp làm bữa sáng.

Chu Văn Đường tỉnh lại, phát hiện bên giường không có người. Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, trong bếp có tiếng động nhẹ.

Chu Văn Đường đi tới, Nghê Bảo Gia đang đeo tạp dề đứng đó làm bữa sáng.

Chu Văn Đường dựa vào khung cửa nhìn cảnh này, anh cảm thấy có chút mới mẻ. Nhớ tới trước kia, cô nấu một ít sủi cảo cho mình, sủi cảo trong nồi bị nấu rục nên vỡ tan, thế mà bây giờ cô lại có thể làm được hai bát mì Dương Xuân thơm ngon.

Chu Văn Đường vô cùng hứng thú hỏi: “Em học được việc này khi nào?”

Nghê Bảo Gia: “Có lần kia em gọi đồ ăn ngoài, ăn xong thì bị viêm dạ dày nên em đã tự học nấu ăn, khi em nghiêm túc học nấu ăn thì em nhận ra chuyện xuống bếp cũng khá thú vị.”

Chu Văn Đường khẽ cau mày: “Em không còn bị dị ứng với đồ ăn nữa à?”

Vẻ mặt Nghê Bảo Gia ngơ ngác, không ngờ anh còn nhớ chuyện đó, cô cười nói: “Không, gặp phải lang băm một lần là đủ xui xẻo, không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa.”

Chu Văn Đường cũng bật cười.

--

Cuối tháng Một, Nghê Bảo Gia nhận được điện thoại của Khang Hạo, thực ra cuộc gọi này có phần đột ngột.

Nghê Bảo Gia nghĩ rằng sau lần mà cô và Khang Hạo vô tình gặp nhau ở trung tâm thương mại, nếu không có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ không gặp lại nhau. Không ngờ Khang Hạo lại gọi điện hẹn gặp cô.

Trong điện thoại, Khang Hạo nói rằng anh ta đã ký một vài bức ảnh có chữ ký, dù sao anh ta cũng không thể thất hứa với cô. Khang Hạo cũng nói giữa hai người không có hận thù sâu sắc, lúc đó nhắn tin kết thúc như thế vẫn cảm thấy có chút hời hợt.

Nghê Bảo Gia do dự một lúc rồi đồng ý.

Cả hai đều phải đi làm nên đã hẹn nhau ăn tối vào thứ Sáu sau khi tan sở.

Cũng chính là cửa hàng đồ ăn Nhật Bản lần trước, khi Nghê Bảo Gia đến phòng riêng, Khang Hạo đã ở đó mười phút trước.

Nghê Bảo Gia nói: “Đường hơi kẹt xe.”

Hôm nay trang phục của Khang Hạo có hơi trang trọng, mặc bộ vest màu xanh nhưng không mặc áo khoác, bên trong mặc áo gi-lê và áo sơ mi trắng.

Có lẽ anh ta chú ý tới ánh mắt của Nghê Bảo Gia khi liếc nhìn quần áo của anh ta, nên anh ta nói ngay: “Anh vừa tham gia diễn đàn, không có thời gian thay quần áo.”

Nghê Bảo Gia gật đầu.

Khang Hạo giơ tay ấn vào menu bên trái cô rồi nói: “Anh đã gọi một ít rồi, em xem có món nào thích không thì gọi thêm.”

Nghê Bảo Gia không mở thực đơn trong tay ra, nói anh ta đã gọi món là được.

Khang Hạo đưa bức ảnh có chữ ký được đặt trong phong bì cho Nghê Bảo Gia, giọng điệu mang theo một ít đùa cợt: “Đây là bức ảnh đã ký tên, nếu đồng nghiệp đã nghỉ việc của em không muốn nữa thì em cứ việc xử lý tùy ý hoặc vứt đi, không cần phải nói lại với anh đâu.”

Nghê Bảo Gia cong môi và mỉm cười nhẹ.

Khang Hạo nói: “Nghe nói sang năm Lữ Nguyệt Nga sẽ chuyển đến Bắc Kinh, em có về cùng chị ấy không?”

Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh ta, cô có vẻ kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”

Dường như Khang Hạo không muốn nói sâu hơn, nên anh ta nói: “Anh có một người bạn cũng là chủ ngân hàng đầu tư nên đã nghe được một số tin tức.”

Nghê Bảo Gia gật đầu, cũng không hỏi là bạn nào.

Khang Hạo nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Bảo Gia, nếu như chúng ta không kết thúc, em có vì anh mà từ chối việc chuyển về Bắc Kinh không?”

Nghê Bảo Gia thành thật nói: “Em không biết.”

Khang Hạo cười thành tiếng: “Em đã hòa hợp lại với anh Chu đó rồi phải không?”



Nghê Bảo Gia sững người tầm vài giây, Khang Hạo lại nói: “Lúc đó sức khỏe mẹ anh không tốt nên đến bệnh viện Quảng Châu khám bệnh, anh ở bệnh viện một lúc với bà thì tình cờ nhìn thấy em và anh Chu ở bệnh viện.”

Khang Hạo luôn cảm thấy mình có chút tình cảm với Nghê Bảo Gia, tuy nhiên những ấn tượng tốt đẹp này không đáng kể, nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy cô và Chu Văn Đường thông qua cửa sổ phòng bệnh, anh ta vẫn cảm thấy có phần không vui.

Khang Hạo hút một điếu thuốc, trong lòng cười lạnh, phụ nữ đều là lũ người đáng ghét như nhau, chỉ thích bị đám nhà giàu này chơi đùa mà thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khang Hạo cũng nhớ lại khi anh ta còn học tại Đại học Bắc Kinh, các bạn cùng lớp đã trêu chọc sau lưng anh ta và nói: “Tôi thực sự không hiểu Khang Hạo đang nghĩ gì. Anh ta coi một chiếc giày rách như một báu vật, mẹ nó chứ, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta.”

Nụ cười của Nghê Bảo Gia hơi cứng lại.

Khang Hạo châm một điếu thuốc rồi nói: “Bảo Gia, anh ta đối xử với em tốt hơn Trần Phỉ Ni nhiều lắm.”

Nghê Bảo Gia cau mày, cô cảm thấy tối nay Khang Hạo có vẻ xa lạ, cô nói: “Khang Hạo, hôm nay anh đến tìm em vì chuyện này à?”

Khang Hạo nén cười: “Không có việc gì, anh chỉ muốn nói cho em biết, em không cần cảm thấy có lỗi với anh, thật ra khi anh chấp nhận thử qua lại với em một lần thì cũng không trong sáng cho lắm.”

Nghê Bảo Gia nhìn anh ta.

Vẻ mặt anh ta nham hiểm: “Anh nên nói sao đây nhỉ? Dù sao thì em cũng từng quen Chu Văn Đường mà, thật ra anh từng nghĩ tới việc khi chúng ta đến với nhau và chúng ta cùng xuất hiện trước mặt anh Chu kia, không biết anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy tuyệt vời rồi.”

Đột nhiên Nghê Bảo Gia cảm thấy mình đã mất hết cảm giác thèm ăn, cô hít một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc mà nói: “Bữa ăn này tôi không ăn nữa.”

Nghê Bảo Gia đi đến cửa thì dừng lại rồi quay đầu nhìn Khang Hạo, anh ta đang hút thuốc, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ và u ám. Nghê Bảo Gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Khang, có lẽ anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý để thăm khám.”

Sau khi nói xong lời này, Nghê Bảo Gia lập tức bước ra khỏi phòng riêng mà không quay đầu lại.

Cô có phần bối rối, anh ta bắt đầu như thế từ khi nào? Nghê Bảo Gia không khỏi nghĩ đến chữ “Con khốn” mà Khang Hạo đăng trên WeChat, có lẽ từ khi bắt đầu xuất hiện hai từ kia, thì tâm lý của anh ta đã vặn vẹo.

Nghê Bảo Gia bắt taxi về chỗ ở, mở cửa đi vào, đèn đang sáng. Trong lòng cô nhất thời thắt lại, mãi đến khi nhìn thấy đôi giày da trên tủ giày, cô mới nhớ ra mình đã đưa chìa khóa nhà cho Chu Văn Đường.

Cô ném túi xách lên ghế sofa rồi bước vào phòng ngủ.

Chu Văn Đường mặc vest, nhắm mắt, cứ thế mà nằm bó tay bó chân trên giường đơn.

Nghê Bảo Gia ngồi xuống bên giường, gần như cùng lúc đó, anh cũng mở mắt ra, trầm giọng nói: “Em đã đi đâu vậy? Anh gọi điện thoại em cũng chẳng nghe.”

Nghê Bảo Gia nói: “Điện thoại em hết pin rồi.”

Chu Văn Đường không hề nghi ngờ gì, anh lên tiếng: “Em ăn tối chưa?”

“Em không đói.”

Nghê Bảo Gia thật sự không có cảm giác thèm ăn, Chu Văn Đường chống tay ngồi thẳng dậy, đặt tay lên eo cô: “Đã gầy thành như thế này rồi lại còn không chịu ăn nhiều thêm một chút, anh bảo Lý Thước mang ít thức ăn qua nhé.”

Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy nóng nảy, giọng điệu của cô không khỏi trở nên lạnh lùng hơn: “Em đã bảo em không muốn ăn.”

Chu Văn Đường sửng sốt một lát, sau đó dựa lưng vào giường chậm rãi hỏi: “Anh lại chọc giận gì em?”

Nghê Bảo Gia: “Không có, em đi tắm trước.”

Nghê Bảo Gia từ trên giường đứng dậy, Chu Văn Đường chỉ lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn cô lấy quần áo trong tủ ra, xoay người đi vào phòng tắm, sau đó cửa kính mờ đóng lại.

Khi dội nước nóng lên da, Nghê Bảo Gia dần dần bình tĩnh lại và cảm thấy vừa rồi mình đã đi quá xa khi trút cơn giận lên anh.

Nghê Bảo Gia tắm rửa xong đi ra ngoài, trong phòng ngủ cũng không có bóng dáng anh, Nghê Bảo Gia lại đi ra phòng khách.

Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc trong miệng, trong tay cầm những bức ảnh có chữ ký, anh nhìn từng cái một. Nhìn thấy cô đi ra, Chu Văn Đường thản nhiên ném mấy bức ảnh có chữ ký lên bàn, nhìn cô: “Tối nay em đi gặp Khang Hạo à?”

Nghê Bảo Gia ậm ừ.

Chu Văn Đường cau mày, dập điếu thuốc vào gạt tàn, nói một cách vô cảm: “Gia Gia, em nghĩ anh là ai, mấy hôm nay dỗ dành anh để chơi đùa sao?”

Nghê Bảo Gia vừa định giải thích thì điện thoại di động của Chu Văn Đường có cuộc gọi đến. Anh nhấn nút trả lời và nói nhỏ: “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Chu Văn Đường cúp điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play