Nghê Bảo Gia quay đầu đi, tránh né sự đụng chạm của anh, một lọn tóc lại rơi phớt qua thái dương cô theo động tác của cô.

Mặt Chu Văn Đường không có biểu cảm nào, anh rút tay lại rồi nhìn về phía trước, một lúc sau mới nhìn cô, dịu giọng nói: “Gia Gia, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.”

Nghê Bảo Gia nhìn anh, trầm mặc hồi lâu, lắc đầu: “Tôi không muốn.”

Sắc mặt Chu Văn Đường rất tái: “Là bởi vì Khang Hạo kia sao?”

Nghê Bảo Gia nhẹ giọng nói: “Không phải vì anh ấy, chỉ là tôi không muốn bắt đầu mối quan hệ không bình đẳng như trước. Hiện tại anh đến tìm tôi, có phải là vì chút tình nghĩa trước kia? Hay là vì trong một năm chúng ta chia tay nhau, thật ra anh cũng quan tâm tôi, hoặc có thể nói là anh yêu tôi, chắc không phải là vế sau đó chứ?”

Chu Văn Đường nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, gần như trìu mến: “Tại sao không phải là vế sau?”

Nghê Bảo Gia cười nhạt, ánh mắt khoan dung: “Nhưng mà tôi không nhận ra điều đó, Chu Văn Đường.”

Chu Văn Đường nhíu mày nhẹ đến mức không thể thấy được.

Nghê Bảo Gia ngoái đầu nhìn Lý Thước ngoài cửa sổ: “Tôi về trước, bảo anh Thước lên xe đi, bên ngoài khá lạnh.”

Chu Văn Đường nhướng hàng chân mày, nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng nói: “Gia Gia, em tàn nhẫn như vậy sao?”

Nghê Bảo Gia không trả lời câu này, cô mở cửa xe xuống xe mà không quay đầu lại, như thể phía sau có dòng nước lũ sắp ăn tươi nuốt sống cô trong nháy mắt.

Nghê Bảo Gia hít một hơi thật sâu, đi về phía cổng khu nhà, cô nhìn Lý Thước đang đứng trên bậc thang, cô kéo khóe miệng: “Anh Thước, anh lên xe đi.”

Lý Thước gật đầu với cô, dập tắt điếu thuốc, đi ngang qua cô rồi lên xe.

Lý Thước lên xe, nhìn kính chiếu hậu và nói: “Băng cá nhân còn chưa đưa cho cô Nghê.”

Chu Văn Đường hạ cửa sổ xuống rồi châm một điếu thuốc, vẻ mặt thờ ơ như không nghe thấy gì.

Lý Thước không nói nữa mà lái xe đi.

Có lẽ vận may đêm nay của cô không tốt, Nghê Bảo Gia bước vào cửa khu nhà mới phát hiện một tấm biển màu vàng thông báo bảo trì thang máy ở lối vào thang máy.

Nghê Bảo Gia đẩy cửa thoát hiểm và bước vào hành lang.

Đây là một khu chung cư cũ, bức tường bong tróc từng mảng, một loạt số điện thoại di động được viết bằng bút màu đen trên bức tường trắng, bên dưới là những từ như bảo trì, mở khóa.

Nghê Bảo Gia đặt tay lên lan can, lan can cũng lạnh lẽo vào cuối mùa đông, như thể cô đang chạm vào một tảng băng vậy. Cô đứng đó một lúc rồi cúi xuống cởi giày cao gót ra. Cô liếc nhìn gót chân mình, một lớp da mỏng đã bị trầy, một vệt máu tươi thấm ra. Nghê Bảo Gia khẽ cau mày, cô cầm giày cao gót và đi bằng chân trần.

Nơi ở của Nghê Bảo Gia ở tầng bảy. Khi cô đi đến tầng cuối cùng, Nghê Bảo Gia đưa ra quyết định, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khang Hạo, nói hai người họ chỉ đến đây thôi.

Cô đồng ý cố gắng hòa hợp với Khang Hạo, nhưng thực tế phần nào cô là đang trốn tránh. Khi cô quay lại Đại học Bắc Kinh để xin cấp lại giấy chứng nhận tốt nghiệp, Tạ Điểu đã chở cô đến ngôi nhà kiểu Trung Anh cổ, còn nói với cô rằng Chu Văn Đường đã lắp ráp xong bộ Lego mà cô tặng.



Nghê Bảo Gia không biết Tạ Điểu nói lời này có ý gì, nhưng quả thực cô đã bị lời nói đó ảnh hưởng, giống như mặt hồ đóng băng nhiều năm bỗng nhiên nứt ra. Cô phát hiện, thật ra bản thân cô cũng không vô tâm như vậy, cô vẫn chưa quên được anh, Nghê Bảo Gia vẫn còn thích Chu Văn Đường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó cô kể chuyện này cho Tiêu Kiều, Tiêu Kiều nói: “Thật ra chuyện này nghe có vẻ lãng mạn đấy. Dù sao thì hai người cũng đã chia tay, anh ấy còn dùng Lego mà cậu tặng cho người khác để lắp ráp. Có lẽ một năm này anh ấy vẫn chưa quên cậu, cậu có suy nghĩ gì? Có muốn quay lại với người đó không?”

Nghê Bảo Gia nói mình không muốn, đó cũng là sự thật. Nhưng sau ngày hôm đó, cô luôn thường xuyên nghĩ đến anh.

Kiều Kiều gợi ý cho cô: “Không thì cậu dứt khoát yêu đương đi, xem như thử bắt đầu một mối quan hệ mới xem sao.”

Cho nên khi Khang Hạo nói thử một lần, Nghê Bảo Gia lập tức đồng ý, cô thực sự muốn bắt đầu một mối quan hệ mới.

-

Khi Khang Hạo nhận được tin nhắn của Nghê Bảo Gia, anh ta và đồng nghiệp đang ăn khuya tại một nhà hàng thịt nướng gần Đài truyền hình.

Điện thoại di động của anh ta để trên bàn, anh ta vừa cầm lon bia vừa nghe đồng nghiệp nhắc đến cuộc gặp gỡ lãng mạn khi anh ta đi đến các vùng Tây Tạng vào năm ngoái. Khang Hạo mỉm cười đáp lại, điện thoại của anh ta đúng lúc lại vang lên thông báo có tin nhắn.

Trên mặt Khang Hạo vẫn là nụ cười, anh ta cầm điện thoại lên xem thì thấy được tin nhắn của Nghê Bảo Gia. Nội dung tin nhắn rất dài, đầu tiên cô nói hai người sẽ dừng lại ở đây, sẽ không tiếp tục nữa. Cô cũng nói rằng cô đã đồng ý thử, cô rất muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, rũ bỏ quá khứ, nhưng điều này có phần không công bằng với anh ta, cô cẩn thận nói lời xin lỗi với anh ta.

Đây là người phụ nữ thứ hai nói xin lỗi với anh ta, Khang Hạo mỉa mai nghĩ khi tựa lưng vào ghế. Thực ra chính anh ta có thể cũng chưa hẳn là trong sáng, anh ta đồng ý cho Nghê Bảo Gia thử, nhưng anh ta đã hiểu rõ về cô. Khang Hạo không biết là do anh ta đã lớn tuổi, hay là do những năm gần đây mọi người lười biếng nên hiện tại anh ta không có ý định gặp gỡ phụ nữ mới. Thứ hai, cũng có yếu tố liên quan đến người đàn ông kia.

Nhờ anh ban tặng nên chuyện yêu đương giữa anh ta và Trần Phỉ Ni mới ồn ào khó coi như vậy. Làm sao anh ta có thể không hận Chu Văn Đường? Chu Văn Đường đã chà đạp lòng kiêu hãnh của anh ta, biến anh ta thành trò cười để người ta bàn tán ở trường. Khang Hạo biết việc đổ lỗi cho Chu Văn Đường về tất cả những điều này là vô lý. Anh ta cũng biết rất rõ Nghê Bảo Gia vẫn không thể quên được Chu Văn Đường, hơn nữa Chu Văn Đường khá quan tâm Nghê Bảo Gia, ít nhất là hơn Trần Phỉ Ni.

Đôi khi vào ban đêm, khi đang nằm trên giường hút thuốc, anh ta nghĩ rằng nếu mình và Nghê Bảo Gia thật sự ở bên nhau, thì anh ta sẽ cảm nhận được một loại khoái cảm trả thù, khiến anh ta có cảm giác như vừa chơi thuốc, một cảm giác khiến anh ta hưng phấn.

Thật ra loại tâm lý này có chút bệnh hoạn, trong lòng Khang Hạo biết rất rõ mình không rộng lượng như Nghê Bảo Gia, anh ta chỉ là một kẻ đạo đức giả, cho nên sẽ không nói cho cô biết sự thật mà chỉ trả lời cô một chữ “Được”.

Có lẽ anh ta đã nhìn điện thoại quá lâu, một đồng nghiệp bên cạnh huých khuỷu tay anh ta, tò mò liếc nhìn anh ta rồi nói: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Khang Hạo cất điện thoại, lắc đầu nói không có chuyện gì.

Đồng nghiệp nói chuyện: “Hôm nọ tôi nghe Nhất Nhiễm nói là anh đang theo đuổi một cô gái. Cô ấy khá xinh đẹp, anh đã theo đuổi thành công chưa?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khang Hạo nhấp một ngụm bia rồi nói: “Không thèm theo đuổi nữa.”

Đồng nghiệp nói đùa với anh ta: “Là theo đuổi không được chứ gì?”

Khang Hạo cười nhạt.

Ngày hôm sau, Nghê Bảo Gia thức dậy rất sớm, mũi cô bị nghẹt, cảm thấy cả người uể oải.



Nghê Bảo Gia giơ tay sờ trán, nhiệt độ hơi cao, chắc là bị cảm lạnh. Cô đứng dậy khỏi giường, phát hiện điện thoại của mình có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc gọi từ số lạ và một cuộc gọi từ Lữ Nguyệt Nga.

Nghê Bảo Gia gọi lại cho Lữ Nguyệt Nga: “Chị Nguyệt Nga, chị gọi em có chuyện gì ạ? Em vừa mới tỉnh dậy nên nhìn thấy.”

Lữ Nguyệt Nga: “Không có gì, chỉ là hôm nay sếp Ngô gọi điện cho chị nói là muốn xin số điện thoại của em, ông ấy còn nói có chuyện muốn nói với em, chị không cho, muốn hỏi em trước rồi mới nói với ông ấy."

Nghê Bảo Gia gật đầu nói không có gì đâu, đồng thời xin Lữ Nguyệt Nga nghỉ phép nửa ngày, định đến bệnh viện lấy chút thuốc.

Lữ Nguyệt Nga dứt khoát cho cô nghỉ một ngày, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, nghĩ rằng có lẽ tối hôm qua lúc Chu Văn Đường giải vây đã khiến ông Lý hiểu lầm gì đó, ông ta sợ đắc tội với Chu Văn Đường nên định gọi điện cho cô để xin lỗi.

Nhưng dù ông Lý này vì lý do gì mà muốn liên lạc với Nghê Bảo Gia, thì Nghê Bảo Gia cũng không muốn để ý đến loại người này nữa.

Tất cả thuốc cảm cất ở nhà đều đã hết hạn sử dụng. Nghê Bảo Gia mua thuốc cảm trên app, gọi một phần cháo rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Dù đã ăn cháo và uống thuốc nhưng sức khỏe của Nghê Bảo Gia vẫn không cải thiện, cô cảm thấy rất buồn ngủ nên lại về phòng nghỉ ngơi.

Buổi tối, Nghê Bảo Gia nhận được cuộc gọi hỏi thăm của Tiêu Kiều, cô ấy hỏi Nghê Bảo Gia và Khang Hạo đã tiếp xúc như thế nào rồi. Kể từ khi cô nói với Tiêu Kiều là mình dự định làm quen với Khang Hạo, thỉnh thoảng Tiêu Kiều sẽ gọi điện cho cô để kiểm tra tiến độ của họ. Có lẽ cô ấy cũng mong bạn mình bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nghê Bảo Gia quấn chăn, giọng nói ồm ồm: “Kết thúc rồi.”

“Sao vậy?” Tiêu Kiều có vẻ lo lắng.

Nghê Bảo Gia nói: “Cố gắng gần một tháng, mình phát hiện mình vẫn không có tình cảm với anh ta nên không kéo người ta thêm nữa.”

Tiêu Kiều thở dài, cô ấy thẳng thắn hỏi: “Trong lòng cậu vẫn còn người kia sao?”

Lần này Nghê Bảo Gia không tránh né mà trả lời: “Đúng vậy.”

Tiêu Kiều tức giận: “Chẳng qua anh ta có gương mặt đẹp trai mà thôi, tại sao có thể khiến cho cậu mê mẩn mãi không quên như vậy? Lần trước chẳng phải cậu nói lúc ở Nam Kinh thì gặp được anh ta à, sau đó còn gặp lần nữa hả?”

Nghê Bảo Gia dừng một chút rồi nói: “Tối hôm qua đi dự buổi chiêu đãi niêm yết nên có gặp mặt lần nữa.”

“Anh ta đến gặp cậu à? Đừng nói là tìm cậu để nối lại tình xưa đấy nhé?”

Nghê Bảo Gia trầm mặc, Tiêu Kiều biết mình đoán không sai: “Còn cậu thì sao, nếu thật sự muốn quay lại với anh ta thì cứ dứt khoát quay lại đi.”

“Mình đã từ chối.”

“Tại sao?”

Nghê Bảo Gia xoay người, nhìn chằm chằm trần nhà, cô nói với vẻ loáng thoáng mơ hồ: “Mình không biết rốt cuộc anh ấy đến tìm mình là vì cái gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play