Nghê Bảo Gia cau mày: “Ngày mai tôi phải dậy sớm.”

Chu Văn Đường rít một hơi thuốc, đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán. Nguyên nhân tối nay có cái màn này là vì cái gì chứ, còn không phải vì anh cảm thấy không cam tâm sao. Anh bay từ London đến Nam Kinh, thời gian bay gần mười bốn tiếng. Vừa hạ cánh, anh đã bảo Lý Thước lái xe đến khách sạn, nhưng anh đã nhìn thấy cô và cái gã đàn anh đáng ghét Khang Hạo đang cười nói ở cửa khách sạn.

Cảnh tượng kia vô cớ khiến người ta khó chịu, những chuyện đã qua lại hiện lên trong đầu anh, những lời nói giả giả thật thật của cô. Anh không khỏi so đo tính toán, việc khi ấy cô cười tủm tỉm với anh và bảo rằng em chỉ thích anh thôi có bao nhiêu phần là thật lòng chứ.

Chu Văn Đường vứt tàn thuốc: “Xuống xe.”

Nghe vậy, Nghê Bảo Gia do dự một chút, giơ tay ấn vào tay cầm xe sau đó mở cửa rồi xuống xe.

Cô vừa đóng cửa xe lại, anh lập tức khởi động xe và lái đi.

Nghê Bảo Gia đứng đó một lúc rồi quay người đi về khách sạn.

Những ngày tiếp theo, Nghê Bảo Gia không gặp lại Chu Văn Đường, cô và các thành viên trong tổ dự án đang bận tối mắt tối mũi viết bản đăng ký kêu gọi đầu tư. Ngay cả việc gặp Mễ Lạp cô cũng không có thời gian.

Chính Mễ Lạp đã bảo Trần Diên lái xe đến khách sạn nơi cô ở và bỏ một thùng canh chua cá vào hộp giữ nhiệt để cô và Tiểu Lương chia ra ăn.

Tiểu Lương ăn rất vui vẻ, cô bé nói: “Món này nấu ngon quá đi mất, thật sự làm còn ngon hơn nhiều so với cửa hàng ở bên ngoài.”

Lời nói của Tiểu Lương thật sự không mang chút khách sáo nào.

Nghê Bảo Gia ăn cũng cảm thấy ngon. Canh chua cá do Trần Diên nấu có hương vị khá giống với món của nhà Chu Văn Đường.

Nghê Bảo Gia nhớ lại lúc cô và Chu Văn Đường còn ở bên nhau, họ đã đến nhà bà ngoại anh.

Vú Chu đi đến hỏi cô muốn ăn gì, cô xấu hổ không nói nên lời nên đành nói cô không kén chọn đồ ăn, cái gì cũng ăn được. Sau khi vú Chu đi xuống, Chu Văn Đường nói: “Vú Chu nấu ăn rất ngon, em muốn ăn món gì thì cứ nói với vú ấy.”

Hôm đó Nghê Bảo Gia hơi muốn ăn canh chua cá, nghe anh nói vậy, cô mới ngắc ngứ nói ra: “Vậy chúng ta ăn canh chua cá nhé.”

“Giờ này ở nhà thì lấy đâu ra cá?”

Ánh mắt Nghê Bảo Gia nhất thời mờ đi: “Vậy thôi không ăn.”

Chu Văn Đường nằm trên sofa, nhìn cô một cái, nhếch khóe môi: “Ngại ngùng cái gì.”

Sau đó, anh lấy di động từ trong túi quần gọi cho Lý Thước, bảo anh ta đi siêu thị mua một số nguyên liệu làm món canh chua cá.

Không biết Lý Thước đã nói gì, Chu Văn Đường lại nói: “Anh đi một chuyến đi, Gia Gia muốn ăn.”

Lời nói của anh đầy dịu dàng.

Nghê Bảo Gia nghĩ, anh đối xử với cô đúng là không thể nào chỉ trích được.

Sau khi Chu Văn Đường từ Nam Kinh trở về, phần lớn thời gian anh đều ở chỗ Tạ Điểu.

Chủ yếu Chu Văn Đường đến chỗ Tạ Điểu để hút thuốc một mình, trong phòng đặt Lego, anh tháo mấy mảnh ra rồi ghép lại.

Tạ Điểu không ít lần nói: “Anh Văn Đường, chẳng phải anh mang món đồ chơi này về là được rồi sao, bỏ nó ở đây, em thấp thỏm lo lắng sợ có hôm nào ai đó mắt mũi kém đụng trúng rồi đổ vỡ, chắc lúc đó anh sẽ xé vụn em ra mất.”

Chu Văn Đường lấy nhu thắng cương, nói một câu đáp trả: “Là cô ấy tặng cho chú chứ có phải tặng cho anh đâu.”

Tối nay Tòa nhà nhỏ kiểu Tây này khá náo nhiệt, có rất nhiều người đến đây, nói rằng họ đến để đón Giáng sinh.

Chu Văn Đường ngồi ở góc sofa nhớ lại một lễ Giáng Sinh nọ. Anh được gia đình sắp xếp để xem mắt với Phùng Viện Viện. Anh kể với cô rằng anh sắp đi gặp một người, đó có lẽ là lần đầu tiên anh cảm thấy tội lỗi, giống như một người chồng ra ngoài ăn vụng, và tự dưng chột dạ khi nhìn thấy vợ mình.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thật sự thì cảm giác này rất đặc biệt. Anh chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với một cô gái.

Một năm này anh không qua lại nhiều với nhà họ Chu. Thậm chí còn chẳng đến thăm ông cụ là mấy, ngoại trừ việc thỉnh thoảng liên lạc với cô út vài lần. Không thiếu tin đồn truyền đến tai anh, nói rằng nhà họ Chu có một đứa con bất hiếu, vì một người phụ nữ mà không liên lạc với gia đình. Lại có người tò mò nói, bây giờ Chu Văn Đường lại đổi tính à, ra vẻ si tình như thế là đang làm trò gì vậy?

Chu Văn Đường nghe xong những lời này thì cười. Cho dù Chu Đoan Dương và Đậu Huệ Nhàn có gây ra chuyện hay ho gì đó, Chu Văn Đường cũng không thèm quan tâm, nên anh cũng sẽ không để ý việc người khác đang bàn tán.

Lý do mà Nghê Bảo Gia chia tay anh căn bản không phải là vì vài câu nói của Chu Đoan Dương, trong lòng anh biết rõ điều đó.

Trong số những người đến tối nay có một bóng dáng quen thuộc, người đó mặc một chiếc váy len màu đen, bên trong là một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đỏ, mái tóc dài buông xõa trên vai.

Chu Văn Đường không khỏi nhìn lại mấy lần, bộ trang phục này nhìn có vẻ quen mắt. Chính vài cái liếc mắt này đã khiến cô gái hiểu lầm, cô ta cong môi nhìn về phía anh, rồi lấy hết can đảm ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô ta ngồi gần hơn.

Lúc này Chu Văn Đường mới phát hiện hai người không hề giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là trang phục.

Cô gái cầm ly rượu trong tay rồi nói: “Xin chào, tôi tên là Thẩm Thanh Thanh, tôi nên gọi anh như thế nào?”

Chu Văn Đường nhướng mày hỏi: “Cái váy này cô mua ở đâu?”

Cô gái dừng lại rồi nói: “Tôi mua nó trên mạng, ở một shop của hotgirl có tiếng.”

Chu Văn Đường bình thản gật đầu, tiếp tục hút thuốc.

Cô gái nhân cơ hội này nói: “Tôi mặc chiếc váy này có đẹp không?”

Chu Văn Đường đưa tay nhéo cằm cô ta, cẩn thận nhìn cô ta vài cái rồi lắc đầu: “Có người ăn mặc đẹp hơn cô.”

Cô gái cũng không tức giận, nhân cơ hội nắm lấy cổ tay anh, cô ta cười nói: “Tôi không tin, ai ăn mặc đẹp hơn tôi, anh cho tôi xem ảnh đi.”

Chu Văn Đường nhìn cô ta hồi lâu, trong mắt hiện lên nụ cười. Những suy nghĩ cẩn trọng của cô ta hiện rõ trên gương mặt, tuy cô ta giả vờ ngây thơ nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn chưa hoàn hảo.

Chu Văn Đường mất hứng thú, bèn buông tay, đi lấy hộp thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu cắn điếu thuốc rồi châm lửa.

Cô gái này là người thông minh, thấy Chu Văn Đường không mấy hứng thú với mình. Cô ta lùi lại và nói: “Này, cô gái mà anh nhắc đến ăn mặc đẹp hơn tôi, hôm nay cô ấy không có mặt ở đây sao?”

“Không có.”

Cô gái tò mò hỏi: “Sao vậy? Hai người chia tay rồi à?”

Chu Văn Đường thản nhiên gật đầu.

“Chà, nếu anh mà là bạn trai của tôi, tôi chắc chắn sẽ không muốn chia tay với anh đâu.”

Nét mặt cô gái khoa trương, Chu Văn Đường nhìn cô ta bằng gương mặt không biểu cảm, cô gái không chịu nổi, mặt trở nên nóng bừng, cô ta nói tiếp: “Tôi nói thật đấy.”

Chu Văn Đường không nói gì, cô gái cũng thức thời nên không nói thêm gì nữa.

Nghê Bảo Gia ở lại Nam Kinh nửa tháng trước khi trở về Quảng Châu.

Hai ngày nữa sẽ có một bữa tiệc mừng niêm yết, Lữ Nguyệt Nga bảo Nghê Bảo Gia tham dự cùng chị ấy. Nghê Bảo Gia gật đầu đồng ý, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Lữ Nguyệt Nga gọi cô lại và nói: “Năm sau chị sẽ được điều động đến trụ sở Bắc Kinh để phát triển. Em có bằng lòng đi cùng chị không?”

Tin tức này có phần đột ngột, trong hai năm qua mạng lưới giao thiệp của Lữ Nguyệt Nga đã mở rộng không ít, dự án nhận về tay cũng lớn. Nghê Bảo Gia đã nghe nói đến việc điều chuyển đến trụ sở Bắc Kinh khi đang ở phòng trà, nhưng cô không ngờ việc này lại xảy ra sớm như vậy.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lữ Duyệt Nga nói thêm: “Làm việc với nhau một năm này chị cảm thấy rất thích em. Làm việc nghiêm túc, lại sẵn sàng học hỏi, chị vẫn hy vọng em có thể ở lại với chị, em có thể suy nghĩ một chút, tuần sau trả lời cho chị là được.”

Nghê Bảo Gia gật đầu và bước ra khỏi văn phòng.

Mặc dù lần trước cô quay lại chỉ để đến Đại học Bắc Kinh lấy chứng chỉ tốt nghiệp nhưng cô đã từng nghĩ đến việc quay lại Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp. Dù sao bố mẹ cô cũng chỉ có một cô con gái như cô, cô cũng hy vọng có thể ở bên cạnh họ, sau này nếu họ có đau đầu ốm sốt cô cũng có thể chăm sóc.

Nhưng Nghê Bảo Gia lại nghĩ đến Khang Hạo, nếu cô trở về Bắc Kinh, mối quan hệ của bọn họ sẽ xử lý như thế nào. Dù hiện tại chỉ đang trong giai đoạn tìm cách hòa hợp nhưng họ vẫn chưa xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái.

Khi Nghê Bảo Gia tan sở, Khang Hạo lái xe đón cô đi ăn tối.

Vừa mới tan sở, cũng là giờ cao điểm ùn tắc giao thông.

Khang Hạo phải mất hơn hai mươi phút mới đến được tầng dưới công ty của cô, Nghê Bảo Gia vừa lên xe thì Khang Hạo quan tâm hỏi thăm: “Em đợi lâu như vậy có đói không?”

Nghê Bảo Gia lắc đầu nói: “Em không đói.”

Khang Hạo khẽ mỉm cười: “Lát nữa anh sẽ dẫn em đi ăn món nào ngon ngon nhé.”

Nghê Bảo Gia cũng mỉm cười.

Hai người dùng bữa lẩu gà nước dừa, Khang Hạo mua một ít hoa quả, đến tiệm trái cây thì gặp đồng nghiệp của Khang Hạo, cô ta nhìn Nghê Bảo Gia vài lượt rồi tiến lên phía trước, cười nói: “Bạn gái của anh hả, xinh đẹp quá đi mất.”

Khang Hạo mỉm cười nói không, anh ta vẫn đang đuổi theo Nghê Bảo Gia.

Đồng nghiệp của Khang Hạo cũng tham gia kênh tài chính nhưng lại dẫn chương trình khác, cô ta để tóc ngắn, tên là Bành Nhất Nhiễm.

Nghê Bảo Gia từng thấy cô ta vài lần trên tivi, người thật còn xinh hơn cả lúc đứng trước máy quay.

“Có vẻ như phương pháp theo đuổi con gái của anh không được tốt lắm nhỉ?” Bành Nhất Nhiễm trêu chọc anh ta, nói với Nghê Bảo Gia: “Người đẹp, lần sau Đài truyền hình của chúng tôi tổ chức tiệc, cô với Khang Hạo đến tham gia chung nhé. Còn nữa, Khang Hạo rất được lòng các đồng nghiệp nữ ở đài truyền hình đó nha.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười nói rằng nếu lần sau có cơ hội, cô sẽ đến Đài truyền hình chơi.

Chờ người rời đi rồi, Khang Hạo cầm một quả cam tròn trên kệ, tung lên tung xuống và nói: “Em đừng nghe cô ấy nói bậy.”

“Câu nào?” Nghê Bảo Gia quay đầu lại và ngước mắt nhìn anh ta: “Là cái câu mà ở Đài truyền hình anh rất được đồng nghiệp nữ yêu thích ấy ạ?”

Trong mắt Khang Hạo chất chứa nụ cười: “Đúng vậy.”

Nghê Bảo Gia nói: “Em cũng đâu có ghen tỵ, hơn nữa dáng dấp anh như thế này thì việc anh ở Đài truyền hình được yêu thích cũng là điều đương nhiên mà. Anh không biết hồi đó trong câu lạc bộ trượt tuyết có rất nhiều cô gái thích anh sao?”

Khang Hạo buột miệng: “Còn em thì sao?”

Nụ cười trên môi Nghê Bảo Gia nhạt dần.

Khang Hạo nhận thấy vẻ mặt cô thay đổi, khóe miệng nhếch lên, chuyển chủ đề: “Mấy quả cam này ngon lắm, mua một ít mang về nhé.”

Nghê Bảo Gia cũng phối hợp mà đáp lại “Vâng”.

Sau khi ra khỏi cửa hàng trái cây thì Khang Hạo đưa Nghê Bảo Gia về nhà. Nhìn cô ra khỏi xe và bước vào cửa khu chung cư.

Cho đến khi đèn bật sáng trong phòng cô ở tầng trên. Khang Hạo không lái xe đi mà châm một điếu thuốc và bắt đầu hút. Khi còn học Đại học, anh ta không hề động đến những thứ này. Trong một năm sang Nhật du học thì anh ta bắt đầu học hút thuốc.

Hút xong một điếu thuốc, Khang Hạo lái xe rời khỏi khu chung cư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play