Edit: phuong_bchii

__________________

Bài hát Nguyễn Đào thích nhất thời trung học là một bài hát rất xưa của Đặng Lệ Quân.

《白いアマリリス》, cũng chính là phiên bản tiếng Nhật của 《Châm ngôn tình yêu》.

Là buổi dạ hội chào mừng người mới thời trung học, Bách Văn Viễn từng đàn qua một bài hát, cho nên trong một khoảng thời gian đã trở thành cái mà Nguyễn Đào gọi là "Bài hát yêu thích nhất".

Thật ra nói tiếp thích cũng không phải thích như vậy, nhưng chính là một phần tâm ý mình cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.

Càng nhiều chính là, làm sao có thể bị Tô Mạn vạch trần đây?

Cho dù tâm ý của nàng đối với Bách Văn Viễn là hoa trong gương trăng trong nước hoang đường, hiện tại đẩy ra trước mặt Tô Mạn, đều là không chịu nổi, cũng là mất mặt.

Nguyễn Đào vùi đầu vào sô pha, không biết đang suy nghĩ gì.

Tô Mạn đã thay xong quần áo, mặc một bộ quần áo ở nhà xuống, tiện tay đưa cho Nguyễn Đào một bộ đồ ngủ.

"Size của tôi chắc em cũng có thể mặc."

Nguyễn Đào sững sờ nhận lấy quần áo Tô Mạn đưa tới, áo ngủ màu hồng nhạt hoàn toàn mới, mặt trên còn in một số hình thù gấu nhỏ đáng yêu, đây là quần áo của Tô Mạn sao?

"Sao chị lại mua loại quần áo này?"

"Em nghĩ tôi nên mặc quần áo gì?"

Trên thực tế, Tô Mạn mặc quần áo gì cũng rất đẹp, có đôi khi ở trong phim mặc bao bố trang điểm phù hợp bối cảnh nhân vật cũng là đẹp, đẹp đến làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

Nhưng Tô Mạn đời thường chưa bao giờ mặc loại quần áo đáng yêu này.

Vẻ mặt Nguyễn Đào có chút vặn vẹo, không khỏi nghĩ tới lễ phục màu hồng nhạt lúc《Nhật ký tình yêu》mới vừa quay nàng nhìn thấy trên xe của Tô Mạn, dù thấy thế nào, cũng không giống như là quần áo Tô Mạn tự mình mua quần áo mặc?

"Chị không phải là...... đặc biệt mua cho em...... đó chứ?"

Nàng hỏi câu này cũng cảm thấy chính mình có chút tự luyến.

Đừng nói hiện tại Tô Mạn không phải mẹ kế của nàng, coi như vẫn phải, Tô Mạn cũng có nghĩa vụ phải mua cho nàng mấy bộ quần áo bên người như vậy sao?

Trong đầu Nguyễn Đào lại nghĩ tới bộ nội y thỏ viền ren màu hồng nhạt còn nằm trong tủ quần áo của nàng.

Bộ nội y kia cũng là Tô Mạn chọn cho nàng à?!

Nghĩ như vậy, ngay cả nội y cũng có thể mua, áo ngủ hình như cũng không phải chuyện lớn gì...... nhỉ?

Khóe miệng Tô Mạn hơi nhếch lên, còn không tính là quá ngốc, cũng ít nhất có thể hỏi ra được.

"Đúng vậy, tôi cố ý mua cho em, không chắc em có thích hay không, cho nên không có nói rõ, nếu như ngay từ đầu đã nói là của tôi, em cũng sẽ không có gánh nặng."

Quan tâm có chút quá mức, giống như ngay từ đầu đã để lại đường lui cho mình, không đến mức mất mặt trước mặt Nguyễn Đào.

Chỉ có Tô Mạn tự mình biết, ngón tay của cô hơi hơi gợi lên, mang theo một ít run rẩy khó có thể ức chế.

Thật ra mặc kệ mình nói có hay đến đâu, ở trước mặt Nguyễn Đào vẫn sẽ khiếp đảm, cô cũng sẽ sợ mình bị đối phương quên lần nữa, cũng sợ cho dù Nguyễn Đào hiện tại nói thích cô với Triển Duyệt, cũng sẽ bị nàng buông xuống khi quay đầu lại.

Tình yêu của Nguyễn Đào đều luôn rất hào phóng, nàng không keo kiệt với tình yêu với người mình thích.

Nhưng Tô Mạn không giống như vậy, cô muốn giữ chặt từng phần tình yêu trong tay, chỉ cần có chút không chắc chắn, cô cũng sẽ không chịu đựng được một cảnh tượng như vậy xảy ra.

Tô Mạn vẫn luôn nhìn vẻ mặt của Nguyễn Đào, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương lộ ra một nụ cười nhẹ gợi lên bàn tay cũng lơi lỏng xuống.

Cũng may cảm xúc của Nguyễn Đào cũng biểu lộ ra ngoài, nàng sẽ không giống như cô luôn che giấu ý nghĩ của chính mình.

Có đôi khi Tô Mạn cũng cảm thấy tâm tình của mình có hơi biến thái.

Mỗi khi cô có loại suy nghĩ này, sẽ tìm một chuyện gì đó để phát tiết ra ngoài.

"Muốn đi uống rượu không?"

"Hả? Uống rượu?!"

Trên tay Nguyễn Đào còn ôm bộ đồ ngủ hình con gấu, Tô Mạn cũng đã đưa ra quyết định.

"Lúc trước có nói dẫn em đến quán bar của bạn tôi, thế nào, muốn đi không?"

Tô Mạn vừa thay một bộ quần áo mặc ở nhà, thực ra trông giống như quần áo mặc ở nhà kiểu Nhật Bản, dù có ra ngoài cũng không vấn đề mà lại có phong cách có phần giản dị.

Đây có thể là do người đẹp, giờ có mặc bao tải cũng giống như đi thảm đỏ.

Sau khi Tô Mạn nói xong thì bắt đầu thay giày, có vẻ như không muốn nhẫn nại dù chỉ một giây.

Nguyễn Đào có chút không phản ứng với sự thay đổi hiện tại.

Vừa mới còn đang nói áo ngủ, hiện tại sao lại muốn đi ra ngoài uống rượu?

Huống chi hiện tại không phải vẫn là ban ngày sao?!

Giờ này đã mở cửa kinh doanh rồi sao?

Mặc quần áo ở nhà đi uống rượu như vậy thật sự ổn sao?

Trong đầu Nguyễn Đào hiện ra một loạt các câu hỏi, Tô Mạn đã mang xong giày thể thao, hơi nghiêng dựa vào cửa và mỉm cười nhìn nàng.

Nàng không uống rượu, nhưng dường như có vẻ hơi say, trong mắt nàng xoáy tròn như mưa sương, dụ dỗ đi sâu vào, muốn nếm thử loại rượu này có mùi vị như thế nào.

Cô vươn tay tới Nguyễn Đào, hơi hơi vẫy vẫy.

"Tới đây, đưa em đi xem thế giới của người trưởng thành."

Thế giới của người trưởng thành, vừa nguy hiểm vừa lạ lùng, mang theo vô biên vô hạn cám dỗ, cũng mang theo hương vị làm người ta không thể nhìn thấy.

Chờ đến hi Nguyễn Đào phản ứng lại, bản thân cũng đã được cài đai an toàn ngồi trên xe thể thao của Tô Mạn.

Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Đào ngôi trên chiếc xe thể thao của Tô Mạn.

Nói như thế nào nhỉ, còn rất hào hứng.

"Trước kia em thấy một cảnh sát nói thích nhất ở cửa quán bar kiểm tra nồng độ cồn chính là kiểm tra xe thể thao. "

"Tại sao?"

"Bởi vì xe thể thao chỉ có hai cái vị trí, không thể thuê người lái thay..."

Tô Mạn sửng sốt, sau đó có chút mập mờ nhìn về phía Nguyễn Đào, Nguyễn Đào đã cười không ngừng trước câu chuyện hài nhạt của chính mình, cành hoa run rẩy nghiêng một bên nhún vai.

Tô Mạn đương nhiên nghe hiểu ý của Nguyễn Đào, người đi ra từ quán bar, làm sao có thể là một mình rời đi?

"Hôm nay tôi cũng lái xe thể thao, cũng không thể thuê người lái thay."

Cô cười cười, đẩy đẩy mắt kính gọng mạ vàng.

Tô Mạn là người bị cận thị, bình thường lúc không có hoạt động vẫn luôn đeo mắt kính, lần trước Nguyễn Đào bị bệnh lúc cô ở bên cạnh xem thành phần của thuốc cũng không phải cặp đeo mắt kính này.

Nói như thế nào, bây giờ là một cặp mỏng cạnh vàng, cảm giác ánh sáng cũng tốt hơn, rõ ràng cô mặc một bộ quần áo ở nhà, nhưng lại giống như đang mặc một chiếc áo sơ mi thiền được thiết kế thủ công ở Ý.

"Hả?! Chị nói rất đúng!"

Nguyễn Đào giống như mới phản ứng lại, cùng Tô Mạn liếc mắt nhìn nhau, đối phương trông chẳng có chút gấp gáp nào, giống như cho dù không có cách thuê người lái thay cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.

Nguyễn Đào cảnh giác nhíu mày:"Chị không phải là chuẩn bị...."

"Hửm?"

"Ném em xuống đó chứ?! Sau đó chị tìm người lái thay trở về?"

Tô Mạn: "..."

Rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì vậy? Cho dù cô không uống rượu, cũng sẽ không có loại chuyện ném Nguyễn Đào ở quán bar một chỗ toàn là sói đói được không?

"Tôi cho rằng em sẽ hỏi tôi có phải cũng từng săn sắc đẹp hay không."

"Chẳng lẽ chị có sao?!"

Nguyễn Đào bị sốc rồi, không ngờ Tô Mạn thế mà cũng đã từng săn đẹp ở quán bar sao?

Trong truyền thuyết, người lái xe thể thao đến quán bar có đến chín phần mười đều là vì gặp bạn tình, Tô Mạn hôm nay lái không chỉ là xe thể thao, mà còn là một chiếc xe thể thao màu đỏ rượu.

Chẳng lẽ Tô Mạn cũng là vì gặp bạn tình mới đến quán bar sao?

Nguyễn Đào một chút liền có chút ánh mắt biến vị nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn bị nàng đáng yêu tới rồi, nụ cười trên mặt nàng càng thêm động lòng người, mang theo một chút làm người ta cam tâm tình nguyện sa vào trong thơm ngọt đó.

"Đừng căng thẳng, tôi cũng không đi săn sắc đẹp, có quý cô xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, tôi nơi nào còn nhìn trúng người khác?"

Trên thực tế cho dù cô có săn sắc đẹp cũng không đến mức tới quán bar, có rất nhiều người muốn quỳ gối ở dưới váy của cô, cũng chỉ làm cô chướng mắt thêm thôi.

Lời cô nói chính là thật, bên canh cô có một Nguyễn Đào, nơi nào còn nhìn trúng những người khác?

Nhưng Nguyễn Đào lại bị cô sống rất không biết cố gắng trêu chọc tới rồi.

Người làm diễn viên nhìn ai cũng có thể thâm tình chậm rãi như vậy sao?

Tại sao nàng cứ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Tô Manh lại triền miên như vậy nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play