Nguyễn Danh Thành: Đào Đào không sao chứ? Điện thoại của con bé tắt máy, làm tôi lo muốn chết QAQ
Nguyễn Danh Thành: Người anh em, may mắn lúc này có cô ở bên cạnh Đào Đào, nếu không tôi sốt ruột chết mất, phiền cô đưa Đào Đào đi kiểm tra trước một chút, tôi lập tức lên máy bay.
Nguyễn Danh Thành: Chuyện lần trước cô nói tôi đã suy nghĩ qua, tôi cảm thấy Đào Đào hẳn là có thể chấp nhận...... nhỉ, không chắc chắn, chờ tôi trở về chúng ta lại tâm sự xem.
Tin nhắn mới nhất chính là Nguyễn Danh Thành nói ông đã lên máy bay, rất nhanh sẽ trở về.
Nguyễn Đào lại ngước mắt nhìn bóng lưng Tô Mạn, trong lòng trống rỗng như kẻ trộm.
Bàn tay nhỏ bé của nàng không nhịn được, trượt lên phía trên, nàng muốn biết "chuyện lần trước" theo như lời Nguyễn Danh Thành rốt cuộc là chuyện gì, dù sao Nguyễn Thành Danh cũng nhắc tới nàng, vậy chứng tỏ cũng là chuyện liên quan đến nàng, nàng mở ra xem...... không tính là không lịch sự đâu ha.
Chỉ là còn chưa tới nhìn thấy bọn họ nói chuyện gì, liền thấy tin nhắn lần trước gửi đi là vào ngày sinh nhật tháng trước của Nguyễn Đào.
Nguyễn Danh Thành nói ông không ở nhà, nhờ Tô Mạn giúp ông ở bên Nguyễn Đào, Tô Mạn không trả lời.
Hai người này cách khoảng thời gian dài như vậy mới gửi tin nhắn sao?
Không đợi nàng lướt lên, Tô Mạn đã trở lại, thấy nàng ôm điện thoại sững sờ, liền giật lấy từ tay nàng.
Sau khi xem tin nhắn, phát hiện không có chuyện gì, Tô Mạn trả lời một chữ "Được", nhìn về phía Nguyễn Đào còn có chút ngây ngốc.
Tay cô quơ quơ trước mặt Nguyễn Đào: "Sao vậy?"
Nguyễn Đào chớp chớp mắt, có một loại đột nhiên bị Tô Mạn nhìn thấu chính mình nhìn điện thoại của cô quẫn bách, lại thêm thấy tin nhắn Nguyễn Danh Thành gửi có chút tò mò còn có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời nàng nhịn không được, mở miệng liền hỏi: "Hai người có chuyện gì gạt tôi?"
Tô Mạn cau mày, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.
Vừa mới chuẩn bị tổ chức ngôn ngữ giải thích thoáng một phát, chợt nghe Nguyễn Đào kích động hỏi một câu: "Hai người không phải là muốn sinh đứa thứ hai đó chứ?!"
Tô Mạn: "......"
Cô thật sự rất muốn bổ đầu Nguyễn Đào ra xem bên trong có thứ gì.
Tô Mạn nhịn rồi lại nhịn, lại nhìn chằm chằm Nguyễn Đào với vẻ mặt "Không sao, hai người muốn sinh thì sinh đi, tôi không thèm để ý chút nào đâu", lý trí và phong độ còn sót lại đều ở trong đầu quay vòng vòng.
Kết quả Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn không nói lời nào, thế mà lại dõng dạc đứng lên: "Cô cũng đừng lo lắng tôi, tôi đã lớn như vậy rồi có phải hay không, không tồn tại cái gọi là không cho phụ huynh mang thai đứa thứ hai đâu, chỉ là ba tôi lớn tuổi rồi, vậy chất lượng cái đó có phải không quá tốt không? Em trai em gái tôi sau khi sinh ra liệu có bị làm sao hay không? Tôi mua cho cô chút đồ bổ......."
Lời còn chưa nói xong, Tô Mạn đã cảm thấy mình nghe tiếp có thể sẽ nhịn không được dùng phương thức khác làm cho Nguyễn Đào câm miệng.
Nguyễn Đào bị Tô Mạn bịt miệng, vừa lôi vừa kéo tới phòng trị liệu.
Dọc theo đường đi Nguyễn Đào còn đang ấp úng, nghĩ nếu sinh đứa thứ hai cũng không có gì, thậm chí đều suy nghĩ trong đầu nếu Tô Mạn chăm con sẽ là bộ dạng như thế nào.
Tô Mạn vừa mới lấy tay ra, Nguyễn Đào liền nhịn không được nói lời không nên nói: "Cô Tô, cô nói đứa nhỏ tên là gì thì hay? Nguyễn Lê có được hay không? Có phải cũng rất đáng yêu hay không? Người khác vừa nghe liền biết là ruột thịt với Nguyễn Đào!"
Tô Mạn vừa định nói gì đó, liền nhìn thấy bác sĩ cầm nước thuốc tay run rẩy, một bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy.
Lời như vậy chợt nghe thật sự là làm cho người ta nhịn không được miên man bất định, nhưng Nguyễn Đào lại mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Cô cô cô, cô bắt nạt người, rõ ràng có thể tiêm ở trên cánh tay!"
À, ngược lại đã quên tư liệu nàng vừa tra không công nửa ngày rồi.
Trên mặt Tô Mạn không có một chút xấu hổ bị vạch trần nào, vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, rõ ràng một thân dính máu như nhau, nhưng Tô Mạn lại không có nửa phần chật vật.
Ngược lại là bản thân Nguyễn Đào, giống như là ăn xin mới bị lôi lên từ trong đống rác.
"Ba cô không có ở đây, chuyện của cô do tôi định đoạt, tôi nói tiêm ở đâu thì tiêm ở đó, mau nằm sấp xuống."
Hu hu, không nên mang theo người bắt nạt như vậy!
Nhưng bác sĩ lúc này cũng ho khan một tiếng mở miệng, bác sĩ đeo khẩu trang ho khan, nhẹ giọng nói: "Đúng là tiêm vào mông sẽ tốt hơn, chúng tôi bình thường cũng đề cử bệnh nhân lựa chọn tiêm vào mông."
Bác sĩ yên lặng ở trong lòng chính mình nói theo một câu: Mới là lạ, khu tam giác trên cánh tay và tiêm vào mông chênh lệch không nhiều lắm.
Nhưng mà vị bác sĩ này với tư cách fan trung thành của《Nhật ký tình yêu》, ngay từ đầu là hướng tới bệnh viện nhà Tô Mạn là chính, hiện tại lại chân tình thật cảm đẩy thuyền CP Mạn Đà La Đào Trấp!!
Mắt thấy Tô Mạn hạ quyết tâm muốn cho Nguyễn Đào cởi quần nằm sấp...... Không phải, là để Nguyễn Đào chọn tiêm mông "hiệu quả tốt hơn", bác sĩ cũng phải đưa ra ý kiến chuyên môn từ góc độ của mình.
Dù sao mặc kệ là nhân viên của Tô Mạn hay là fan CP Mạn Đà La Đào Trấp, bác sĩ buộc phải chuyên nghiệp nhất!
Nguyễn Đào sau khi nghe xong méo miệng, ngược lại không nói gì, ngoan ngoãn nằm lên giường bệnh, lại có chút ngượng ngùng nhìn Tô Mạn.
"Cái đó...... Cô có thể đi ra ngoài, hay không?"
Dù sao phải cho mẹ kế nhìn mình cởi quần tiêm, tình cảnh như vậy thật sự là có chút không dám nhìn thẳng!
Nàng vẫn là cần mặt mũi biết không!
Tô Mạn nhếch khoé miệng lên, không có chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài, ngược lại còn cúi thấp thân thể, hai tay chống ở trên ván giường bên cạnh Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào cả người nổi da gà đều muốn đứng lên, nhưng mà nàng lại là tư thế nằm sấp trên giường, muốn đẩy Tô Mạn ra cũng làm không được.
Tô Mạn thấp giọng cười, đưa tay trực tiếp vén chiếc váy vẫn còn dính máu của nàng lên, không đợi Nguyễn Đào cảm nhận được trên đùi mình chợt lạnh, quần lót nhỏ trên mông đã bị Tô Mạn lột xuống......
"Không...... không phải. Cô...... cô......"
Giọng Nguyễn Đào lắp ba lắp bắp, đã hoàn toàn không nói nên lời, chỉ có thể vùi mặt trên giường bệnh giả làm đà điểu.
Tim đập thật sự là quá nhanh, nàng gần như có thể cảm nhận được tay Tô Mạn xẹt qua lưng và mông chính mình......
Cảm giác như vậy thật sự là quá kỳ lạ a!
Không đợi Nguyễn Đào thoát khỏi cảnh tượng có chút ấm áp kiều diễm lại quỷ dị này, liền cảm nhận được mông mình chợt lạnh, miếng bông gòn dính đầy cồn đã bắt đầu vệ sinh vị trí tiêm tĩnh mạch.
Nàng từ nhỏ đến lớn, chuyện sợ nhất chính là tiêm, khi còn bé tiêm vắc - xin phòng bệnh cũng có thể khóc lóc thảm thiết, toàn bộ bệnh viện nhi đồng đều là tiếng kêu rên của nàng.
Trưởng thành cũng là có thể tránh tiêm liền tuyệt đối sẽ lựa chọn truyền dịch, cho dù là tiêm tĩnh mạch giống nhau, thế nhưng tiêm mông chính là càng đau!
Mông Nguyễn Đào đều là căng cứng, cả người đều căng thẳng phát run, cơ bắp đàn đều đang thoáng run rẩy.
Bác sĩ nhìn Tô Mạn và chớp chớp mắt.
Tô Mạn nhếch môi, nhẹ nhàng vỗ mông Nguyễn Đào một cái, "Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng như vậy, rất nhanh liền kết thúc."
Đừng nói Nguyễn Đào, ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được mở to mắt, đây là từ hổ lang gì vậy!
Nguyễn Đào vừa thẹn vừa giận, ngoại trừ nghĩ đây đều là mẹ kế vừa mới nói với mình cô muốn sinh đứa thứ hai trả thù, càng nhiều chính là nghĩ thầm đây là cái gì! Đều là cái gì!
Bác sĩ đều sắp hưng phấn rồi.
Chẳng lẽ nói tình nhân thật sự chính là không giống nhau! Quả nhiên thuyền cập bến rồi! Thuyền cập bến rồi!
Cô ấy đã nói đến bệnh viện Tô gia làm việc chắc chắn không sai mà!
Vật liệu này đều là trực tiếp mới nhất!
Bác sĩ kích động run tay...... Tay không dám run rẩy, vững vàng tiêm thuốc uốn ván cho Nguyễn Đào.
Rốt cuộc cũng tiêm xong, bác sĩ dặn dò vài câu sau đó liền nhanh chóng lui ra, bước chân kia thoạt nhìn còn hăng hái hơn tăng thêm hai tháng tiền lương.
Nhanh chóng trong cộng đồng CP của "Mạn Đà La Đào Trấp", có một người dùng ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp của Tô Mạn và Nguyễn Đào làm ảnh avatar, ID người dùng Nước Ép Mạn Điểm đăng một bài:
Thuần người qua đường, hôm nay Nguyễn Đào không phải bị thương sao, bản thân tiêm cho cô ấy, hai người đã bắt đầu thương lượng đặt tên con là gì rồi, còn là cùng họ với Nguyễn Đào, Nguyễn Đào nói vừa nghe là biết ngay là con của cô ấy!!!
_______________________
Hôm nay là Valentine trắng cũng tròn một năm tui lập ra cái acc này nên tui đã quay trở lại.
Bọn ăn cắp thôi thì cứ kệ nó đi hén. Mình cứ dui dẻ cái của mình thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT