Trên mặt Hoàng Nhiễm Nhiễm còn có một chút chờ mong.
Tô Mạn căn bản không nhìn cô ấy lấy một cái, chỉ uống phần cà phê của mình.
Uống cà phê cũng có thể tao nhã như vậy, cũng chỉ có Tô Mạn.
Sandwich trong miệng Nguyễn Đào đột nhiên có chút tẻ nhạt vô vị, nàng nhìn thoáng qua sandwich trước mặt Tô Mạn.
Quả thật một miếng cũng không ăn.
Nhưng không phải Tô Mạn thích sandwich sao?
Nếu không thích, tại sao mỗi buổi sáng nàng đều nhìn thấy trên tay Tô Mạn sẽ có một cái sandwich?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như nàng quả thật chưa từng thấy Tô Mạn ăn sandwich.
Cho nên thật ra, Tô Mạn không thích sandwich.
Nguyễn Đào lại khô khan nhai hai miếng sandwich, nhưng món trứng mịn màng ở trong miệng nàng lại không thưởng thức ra được vị thơm ngon, hình như là thứ gì đó không có mùi vị, một miếng không ăn được cũng không nhả được.
Nguyễn Đào ép mình nuốt xuống, liền cảm nhận được ánh mắt Tô Mạn nhẹ nhàng rơi xuống.
【Ôi vãi, đây là Tu La tràng gì vậy?】
【Có nói một câu Nhiễm Nhiễm và Mạn Mạn cũng rất dễ ship đó, tôi và cấp trên ảnh hậu của tôi, a a a là cái cốt truyện gì đây!】
【Lầu trên tôi khuyên bạn đừng thái quá, Mạn Mạn chỉ là cùng một công ty với Hoàng Nhiễm Nhiễm được không?】
【Biểu cảm của Nguyễn Đào cười chết tôi, có phải cô ấy đã quên chính mình đang quay chương trình tạp kỹ hay không?】
Đạo diễn Ninh cũng chú ý tới biểu cảm của Nguyễn Đào, nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt căm giận cắn sandwich của mình.
Nói sao nhỉ......
Rất giống như là sau khi chồng ngoại tình nhân tình tìm tới cửa, một bên là vợ hợp pháp giận mà không dám nói gì.
Đạo diễn Ninh cảm thấy mình giác ngộ ra.
Ý thức được mình bị bão bình luận chạy trật đường, đạo diễn Ninh cũng ngượng ngùng nắm quyền chống môi ho một tiếng.
Nhưng tình cảnh như vậy thật sự là rất khó không hiểu lầm.
Nguyễn Đào căm giận gặm sandwich, Hoàng Nhiễm Nhiễm vẻ mặt chờ mong cầm một phần bánh mì nguyên cám nướng, cùng với Tô Mạn bất động thanh sắc uống cà phê.
Tô Mạn không thèm nhìn cô ấy một cái, nụ cười trên mặt Hoàng Nhiễm Nhiễm có chút cứng đờ.
Nhưng dù thế nào cũng là đang quay chương trình tạp kỹ, Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng là người của giải trí Mỹ Thống, Tô Mạn làm sếp này nếu giáp mặt làm cô ấy khó xử cũng không được.
Tô Mạn đưa tay nhận lấy phần bánh mì nguyên cám nướng: "Cảm ơn, nhưng tôi không đói. Hơn nữa sandwich rất ngon."
Hoàng Nhiễm Nhiễm giấu tay nắm thành quyền ở trong làn váy, có chút phẫn hận lại oán liệt nhìn thoáng qua Tô Mạn và Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào bị ánh mắt của cô ấy làm cho không thể hiểu được, sao lại có ảo giác Hoàng Nhiễm Nhiễm úp sọt nàng?
Cho dù tính cả chuyện tối qua, có phải mình đã phá hỏng chuyện tốt của cô ấy hai lần rồi không?
Nguyễn Đào rất cho rằng mình đã làm chuyện nên làm, vui vẻ ngẩng đầu lên, đưa tay ôm cánh tay Tô Mạn.
"Cô Tô, không phải cô nói thích nhất là sandwich sao? Tại sao không ăn dọ?"
Giọng nói như vậy khiến Sư Ân đang ăn bánh bao cũng run rẩy theo, vẻ mặt không thể tin nhìn Tô Mạn và Nguyễn Đào.
【Cười chết tôi, nhìn xem biểu cảm của Sư Ân như bị sét đánh này!】
【Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng có vẻ mặt bị sét đánh, cứu mệnh, đây là CP sét đánh gì vậy?】
【Lầu trên cái gì cũng ship chỉ biết hại bạn.】
Cơ thể Tô Mạn cũng cứng đờ trong chớp mắt, cô cúi đầu nhìn cái đầu lông xù ghé vào trước người mình.
Nguyễn Đào hôm nay mặc một chiếc váy cổ vuông tay phồng, tay áo đều làm thành hình nụ hoa tinh xảo, ngày hôm qua gần như liếc mắt một cái đã khiến Tô Mạn lựa chọn chiếc váy này.
Quả thật rất hợp với nàng.
Nhưng chỉ là cổ áo có hơi thấp.
Nguyễn Đào nửa nằm nửa ôm cánh tay Tô Mạn, một cái đầu bù xù cũng cọ tới cọ lui trên cánh tay cô.
Tư thế như vậy có thể làm cho Tô Mạn tinh tường nhìn thấy nàng mặc nội y màu hồng nhạt, da thịt trắng nõn mềm mại của thiếu nữ gần như hoảng hôn mê mắt Tô Mạn, ngửi mùi nước hoa bạch đào nồng đậm trên người nàng, Tô Mạn lần đầu tiên cảm thấy nước hoa Nguyễn Đào có chút nồng.
Ngửi thấy, mùi còn say lòng người hơn cả mùi nước hoa nồng nàn của cô.
Tô Mạn cầm lấy sandwich trước mặt, làm trò cắn ngay trước mặt Nguyễn Đào.
"Phải, sandwich rất ngon, tôi rất thích."
Nuông chiều trong giọng nói này quả thực tràn ra màn hình, khóe mắt Tô Mạn kia gần như là sủng ái muốn dìm chết người, cứ như vậy sáng loáng rơi vào trên người Nguyễn Đào. 𝖭ha𝒏h mà khô𝒏g có quả𝒏g cáo, chờ gì tìm 𝒏ga𝗒 ⩶ 𝐓RÙM𝐓 R𝑈𝓨Ệ𝖭﹒v𝒏 ⩶
Chỉ là Nguyễn Đào cúi đầu, không có nhìn thấy biểu tình như vậy của cô.
Nguyễn Đào không thấy nhưng camera thấy.
【A a a a tôi điên rồi!】
【Đừng cản tôi, đều đừng cản tôi, xin hỏi mừng tiền cưới ở đâu?】
【Fan Tô bảy năm khiếp sợ, Tô Mạn thật sự chưa bao giờ ăn sandwich, cô ấy xác thật thích ăn bánh mì nguyên cám.】
【Giải thích một chút, bởi vì Mạn Mạn thích mùi vị nguyên bản của đồ ăn, không thích mấy thứ hoa hòe loè loẹt.】
Khán giả lúc này mới hiểu được vì sao vừa rồi Tô Mạn vẫn không động đến sandwich trước mặt mình.
Nhưng hiện tại người ăn vui vẻ trong ống kính cũng là Tô Mạn mà!
Nguyễn Đào cảm thấy mỹ mãn ngồi trở về, trên mặt đều là nụ cười vừa thực hiện được vừa vui vẻ.
Niềm vui của nàng quá trực quan, ngay cả khán giả cũng không nhịn được suy nghĩ theo, hôm nay đã xảy ra chuyện gì thú vị.
【Không phải tôi nói, nếu tôi là Tô ảnh hậu, tôi cũng thích kiểu như Tiểu Đào thanh thuần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.】
【Cho nên Tô ảnh hậu thích người cũng là thích tự nhiên, không thích cố làm ra vẻ?】
Bình luận này rõ ràng hiềm nghi chỉ cây dâu mắng cây hòe, Hoàng Nhiễm Nhiễm ở trong giới từ lúc mới ra mắt đã bị nói giả bộ trà xanh giả bộ nhu nhược, cố làm ra vẻ không cần phải nói mọi người cũng biết nói là ai.
Lại nhìn ba người này, Nguyễn Đào vui vẻ ăn sandwich của mình, Tô Mạn cũng thần sắc vô thường ăn phần của mình.
Bánh mì nướng nguyên cám bên cạnh có chút khôi hài, ngay cả Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng có chút giống chú hề.
Hoàng Nhiễm Nhiễm xiết chặt nắm đấm, xoay người trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, đôi mắt cũng đỏ một vòng.
Dựa theo trước kia là nhìn thấy mà thương, nhưng Tô Mạn một ánh mắt cũng không cho cô ấy, mấy khách mời khác đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm bộ cái gì cũng không thấy.
Cảnh tượng như vậy liền có chút xấu hổ và buồn cười.
Ngay cả fans của Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy trên mặt có chút nóng, hơn nữa sức chiến đấu của bọn họ cho dù không tệ cũng không cảm thấy có thể ồn ào qua với fans Tô.
Chỉ có thể rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp mịt mờ lại hàm súc đăng mấy bài Weibo mắng Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào tự nhận mình chiến thắng áp đảo, vui vẻ cắn sandwich của mình, hai ba miếng ăn xong còn đi cướp hai cái bánh bao của Sư Ân.
Vốn dĩ Sư Ân và Bạch Giản đã nói muốn bánh bao chính là thấy Nguyễn Đào nhìn bánh bao đến chảy cả nước dãi.
【CP Ân Đào chính là sủng nhất ai hiểu a cả nhà ơi!】
【Biểu cảm Sư Ân nhìn Nguyễn Đào thật sự rất cưng chiều.】
【Biểu cảm Bạch Giản nhìn Nguyễn Đào cũng rất cưng chiều nha! Tôi ship CP Nguyễn Đào x mọi người!】
Đúng là tất cả mọi người, ngay cả Nguyễn Đào và Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng có một loạt fans CP hoan hỉ oan gia.
Đạo diễn Ninh sờ cằm, vui vẻ lại cho Nguyễn Đào mấy ống kính.
Ánh mắt Đường Diệp vẫn là nhất quán độc ác, cũng không biết lần này là đào từ đâu ra.
Lòng đạo diễn Ninh cũng ngứa ngáy theo, nhưng cô ấy cũng không đi theo con đường người đại diện.
Cảm thấy Nguyễn Đào không tệ, sau này cho nàng nhiều tài nguyên dìu dắt một chút là được, tính cách như vậy của Nguyễn Đào cũng sẽ nhớ kỹ điểm tốt của nàng.
Mọi người ăn xong cơm sáng về sau, Ninh đạo đi theo lại đã phát tân tấm card đi xuống.
Sau khi mọi người ăn xong bữa sáng, đạo diễn Ninh lại tiếp tục phát một tấm thẻ mới.
"Hoạt động hôm nay vẫn là đi đảo nhỏ lần trước, lần trước mọi người đều thấy có rất nhiều người già cô độc ở lại đúng không? Nhiệm vụ hôm nay chính là một đội trực tiếp kết nối một cụ già, làm bạn với cụ qua một ngày, buổi tối sẽ có các cụ chấm điểm cho các bạn. Người đạt điểm cao nhất có thể lựa chọn đạo cụ then chốt cho nhiệm vụ lần sau."
Nhiệm vụ lần này không còn là dạo bước trên hải đảo nữa, tổ đạo diễn cũng cố ý hỏi qua ý của Tiêu Hiểu và Tô Mạn, dù sao trên nguyên tắc bọn họ coi như là khách mời bình luận ở trường quay, nhiệm vụ đi lên hải đảo một ngày thật ra cũng rất mệt mỏi, tổ đạo diễn đương nhiên phải bận tâm ý kiến của bọn họ.
Tuy rằng luyến tiếc nhiệt độ của Tô Mạn và Tiêu Hiểu, nhất là của Tô Mạn, nhưng tổ đạo diễn cũng phải làm cá nhân.
Tiêu Hiểu ngược lại không có ý kiến gì: "Nếu cần tôi chơi với mọi người một ngày cũng không sao, so với ở trong trường quay đợi tôi thích hải đảo hơn."
Tô Mạn cũng gật đầu theo: "Quả thật là một hoạt động rất thú vị, tôi cũng không có ý kiến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT