Nhận thức này khiến cả người Nguyễn Đào đều không ổn.

Hu hu hu mẹ kế thế mà tối hôm qua cả đêm đều không ngủ chỉ để chăm sóc nàng, nàng còn ở trên chương trình nói mẹ kế là Diệt Tuyệt sư thái, nàng thật không phải người mà.

Tô Mạn chú ý đều ở trên tay còn đang truyền dịch của Nguyễn Đào, căn bản không chú ý tới Nguyễn Đào đang miên man suy nghĩ.

Lúc trước mới quen Nguyễn Đào cũng sẽ thường xuyên làm ra vẻ mặt như vậy, Tô Mạn khi đó cũng tò mò hỏi qua nàng đang suy nghĩ gì.

Kết quả Nguyễn Đào mở miệng nói: "Có phải dì bị bệnh gì không chữa được không, nếu không làm sao nhìn trúng tới ba tôi được?"

Nguyễn Danh Thành lập tức bị nàng hiếu thảo đến cười không ra tiếng.

Sau đó Tô Mạn liền biết, mỗi khi Nguyễn Đào có vẻ mặt này, coi như không nhìn thấy là được.

Bằng không rất dễ dàng bị nàng tức chết.

Cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, lông mày Nguyễn Đào hơi nhíu lại, quả nhiên vẫn là thuốc trước kia, không có đổi.

Nhưng không có lạnh như quen thuộc, một đôi ấm áp tay cầm tay trái của nàng, cẩn thận từng li từng tí làm cái đệm thịt người ngay trước mắt sưởi ấm cho nàng.

Mắt Nguyễn Đào hơi mở to, trái tim cũng không thể khống chế nhảy dựng lên.

Là vì tác dụng của thuốc sao? Nhưng trước đây chưa từng có lúc tim đập loạn nhịp như vậy.

Một đôi tay vô cùng quý giá của Tô Mạn cứ như vậy nắm tay trái đang truyền dịch của nàng, dùng nhiệt độ của cô làm tay Nguyễn Đào sẽ không cảm thấy lạnh.

Căn bản không cần hỏi lại, Nguyễn Đào liền hiểu được tối hôm qua là như thế nào tới.

Khó trách buổi sáng nàng cảm thấy không có cảm giác như trước kia, thì ra là có người cả đêm không ngủ, đều tự làm ấm tay nàng......

Rõ ràng, tìm một cái túi chườm nóng là được rồi.

Trong lòng Nguyễn Đào có chút oán giận, nhưng trong lòng lại không nhịn được vừa chua vừa ngọt.

Lần trước có người đối xử với nàng như vậy, lúc còn rất nhỏ Nguyễn Danh Thành lo lắng cho nàng, cẩn thận nắm tay nàng chờ nàng truyền dịch.

Rất nhiều năm trôi qua, Nguyễn Đào không nghĩ tới có người làm như vậy lần nữa, lại là cô người mẹ kế vừa âm hiểm vừa xảo trá.

Nói như vậy...... Nàng thật sự rất khó ghét mẹ kế.

Nói như vậy, nàng cũng sẽ luyến tiếc có một ngày mẹ kế tách khỏi Nguyễn Thành Danh.

Triển Duyệt nói đúng, nàng nên bảo vệ tình yêu của cha mẹ thật tốt!

Thần sắc của nàng giật giật, ánh mắt long lanh nhìn Tô Mạn, bên miệng cũng là một nụ cười rực rỡ như pháo hoa.

Tô Mạn trong lòng khẽ động.

Nụ cười này thật sự là quá chói mắt, khiến Tô Mạn cũng nhịn không được muốn theo nàng cùng cong cong khóe miệng.

Quên đi, cũng không cần quan tâm nàng đang nghĩ gì.

"Sân khấu kịch đêm nay của Giản Giản tôi không thể đi, hay là dì đi xem đi?"

Tô Mạn có chút dở khóc dở cười, nàng cũng không đi, chính mình đi xem sân khấu kịch làm gì chứ?

Nàng cho rằng cô thật sự rảnh rỗi đến mức không có việc gì có thể đi xem một sân khấu kịch?

Hay là lúc trước cô cùng Bạch Giản nói chuyện phiếm, khiến nàng cảm thấy cô cảm thấy rất hứng thú với sân khấu kịch?

Nếu không phải là bạn của nàng, Tô Mạn căn bản sẽ không nói thêm mấy câu với Bạch Giản.

"Buổi tối tôi có chút việc khác."

Cô thản nhiên nói, Nguyễn Đào đương nhiên biết Tô Mạn bề bộn nhiều việc, cũng liền "Ồ" một tiếng, không nói nữa.

Tô Mạn nhướng mày: "Người bạn kia của cô, chính là Triển Duyệt, là học cái gì? "

Nguyễn Đào suy nghĩ một chút: "Duyệt Duyệt à, cậu ấy học tâm lý học, bình thường chỉ thích nói hươu nói vượn, nếu nói cái gì dì đừng để ở trong lòng, ngoài miệng nhỏ đó còn không đáng tin hơn cả tôi."

"Quả thật không đáng tin, nhưng nói chuyện cũng rất thú vị."

Tô Mạn vốn định làm Nguyễn Đào phân tâm, cơ bắp thả lỏng một chút cũng có lợi cho việc tiêm tĩnh mạch.

Nhưng Nguyễn Đào lại mở to hai mắt.

"Cái gì gọi là rất thú vị? Dì coi trọng Duyệt Duyệt rồi?!"

Tô Mạn tức giận lườm nàng một cái, lại bất đắc dĩ đến cực điểm thở dài một hơi, nhịn rồi lại nhịn vẫn là không nhịn được: "Cô nói chuyện cho đàng hoàng, đừng ép tôi tát cô."

Chà, quả nhiên đây mới là Tô Mạn thật.

Tô Mạn cũng không phải cố ý hung dữ với nàng, mà là cảm thấy có đôi khi mạch não của Nguyễn Đào thật sự là không có giới hạn, nếu không lôi nàng trở về bên cạnh, nếu để nàng tùy ý tự do lao nhanh không biết chừng sẽ đi đến đâu.

Nói không chừng mấy ngày nữa cô sẽ nói thêm vài câu với bạn nối khố kia của nàng, trong mắt Nguyễn Đào đều là cô có mưu đồ gây rối bạn nối khố với nàng.

Cảnh tượng này Tô Mạn ngẫm lại cũng cảm thấy nhức đầu, cũng liền không nhịn được hung dữ với nàng.

Nguyễn Đào quả nhiên bắt đầu ủy khuất, nghẹn một cái miệng nhỏ nhắn làm ra bộ dáng muốn khóc, nàng ủy khuất mở miệng: "Tôi không phải ý này, tôi là muốn nói cái kia, Duyệt Duyệt thích con gái mà, ừm chính là, dù sao......"

Nàng chưa nói hết lời, Tô Mạn cũng lười nghe nàng nói hết.

"Cô ấy thích con gái thì sao? Hai người quen nhau nhiều năm như vậy cũng không thấy cô ấy ra tay với cô."

Nguyễn Đào vốn chính là đang giả khóc, trong ánh mắt căn bản không có nước mắt, nghe thấy Tô Mạn nói những lời này cũng chớp mắt theo.

"Tôi lại không thích con gái, tại sao lại ra tay với tôi?"

Nàng trả lời đương nhiên, Tô Mạn cũng cười theo.

"Cũng không thấy cô thích con trai."

Nguyễn Đào lớn như vậy, người duy nhất được cho là từng thích chính là Bách Văn Viễn.

Nhưng giữa nàng và Bách Văn Viễn thật sự là quá xấu hổ, lúc ở trên chương trình nàng còn có thể làm như vô tình nhắc đến Bách Văn Viễn, thật ra căn bản là không muốn nhắc tới.

"Tôi không có, tôi thích con trai nhà ai lúc nào?"

Tô Mạn lại không buông tha nàng, tay của cô cọ xát tay Nguyễn Đào bởi vì tiêm tĩnh mạch dẫn đến máu không thông, từng chút từng chút mát xa.

"Nếu không thích, tại sao trên bàn còn để ảnh chụp cùng đối phương?"

Nguyễn Đào sửng sốt.

Trên bàn nàng quả thật còn đặt một tấm ảnh chụp chung của nàng và Bách Văn Viễn.

Đó còn là trận đấu công khai đầu tiên khi Bách Văn Viễn vừa mới đến đội thanh thiếu niên, Nguyễn Đào và Triển Duyệt đều đi xem, năm đó thiếu niên khí phách hăng hái, có một thời gian rất nổi bật ở trong đội, hơn nữa bộ dạng đẹp trai cũng hút không ít fan.

Sau khi Bách Văn Viễn thi đấu xong thì thấy Nguyễn Đào, Triển Duyệt liền chụp cho bọn họ tấm ảnh kia.

Cũng là hai tuần trước hôn lễ của Tô Trừng, tính ra cũng là sau lần đó Nguyễn Đào không gặp Bách Văn Viễn nữa, cho dù là gặp nhau trong một số trường hợp cũng sẽ bị nàng cố ý tránh đi.

Về phần tấm ảnh kia vì sao còn đặt ở trên bàn của nàng.

Thật ra là nàng quên bén mất.

Từ đó về sau nàng bởi vì đi học có chút xa, Nguyễn Danh Thành mua cho nàng một căn nhà ở gần trường học, hoàn toàn quên mất chuyện tấm ảnh, chờ sau khi nàng trở về liền gặp Tô Mạn, hơn nữa Tô Mạn dạy học theo hình thức ma quỷ, nàng mỗi ngày mệt mỏi dính giường liền ngủ.

Căn bản không có thời gian đi xem trên bàn mình có cái gì.

Hơn nữa ảnh chụp trên bàn của nàng...... thật sự là quá nhiều.

Khung ảnh đều có hơn hai mươi tấm, ảnh chụp chung của nàng và bà Chu, ảnh gia đình của Nguyễn Danh Thành và các nàng, ảnh chụp chung của nàng và các loại người, ảnh của Triển Duyệt đều có sáu tấm, càng miễn bàn một ít ảnh linh tinh.

Nguyễn Đào có chút xấu hổ mở miệng: "Hả, dì nói ảnh trên bàn của tôi à. Thật ra đó là sở thích của ba tôi, ảnh trong máy ảnh của tôi ông ấy cảm thấy đẹp đều muốn rửa ra cho tôi, nói đều là thanh xuân của tôi. Còn muốn đóng khung lại, nếu không phải tôi ngăn cản, nhà tôi hiện tại nói không chừng trên tường đều là loại ảnh này."

"Chính tôi cũng ngại có ảnh chụp cay mắt, bình thường cũng sẽ không đi quản bọn họ, cho nên liền để ở trên bàn."

Tô Mạn cứ như vậy cho rằng nàng còn nhớ mãi không quên Bách Văn Viễn?

Không thể nào, đó đều là ảo giác, thuần túy là bởi vì nàng đã quên còn có chuyện này.

Tô Mạn cũng nhớ tới trong thư phòng của Nguyễn Danh Thành quả thật treo đầy các loại khung ảnh lớn nhỏ, bên trong đều là ảnh chụp chung của ông và các loại người.

Một ngôi nhà theo phong cách châu Âu đang yên đang lành bị Nguyễn Danh Thành làm cho không giống.

Xác thật...... Là một sở thích không dám gật bừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play