Sau khi Nguyễn Đào ăn no, mới nhớ tới động tác leo cây vừa rồi của Tô Mạn.
Giống như lúc trước cùng đi cưỡi ngựa với Nguyễn Danh Thành, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tô Mạn cũng vô cùng tốt.
Nguyễn Đào cũng biết cưỡi ngựa, nhưng động tác không có thuần thục đến vậy, lúc ấy Nguyễn Danh Thành còn một trận khen ngợi, nói với nàng: "Học tập chăm chỉ! Xem đi, vậy mới là thục nữ chứ, ưu nhã, thật ưu nhã!"
Có lẽ trước giờ Nguyễn Danh Thành đều không tiếc lời khích lệ Tô Mạn ở trước mặt chính mình, mới khiến Nguyễn Đào cảm thấy Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành thật ra tình cảm cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ nàng ngẫm lại lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ăn ké chột dạ, hiện tại cũng không phải lúc tưởng tượng về những cái yêu hận tình thù đó của mẹ kế và cha ruột.
Cameras trước mắt đi theo quơ quơ, giọng của đạo diễn cũng truyền đến tai nghe, bảo nàng tương tác thêm với Tô Mạn.
Nguyễn Đào nhanh chóng đuổi theo: "Chị Mạn, chị biết leo cây từ khi nào thế?"
Tô Mạn nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được: "Cô có thể đổi cái xưng hô hay không?"
Nàng không phải có quan hệ tốt với Sư Ân sao, cùng Sư Ân bọn họ gọi là chị Mạn Mạn, nghe còn thoải mái hơn là chị Mạn, nàng xưng hô như vậy luôn làm Tô Mạn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Giống như cô đã trực tiếp già hơn nàng mười mấy tuổi.
Nguyễn Đào nghĩ nghĩ: "Chị Tô?"
Tô Mạn trợn trắng mắt, nhấc chân liền đi tới phía trước.
【Ha ha ha ha ha sinh thời còn có thể nhìn đến bảo bối nhà ta trợn trắng mắt! Nguyễn Đào cô được lắm!】
【Cười chết tôi, chị Tô ha ha ha ha ha, Tô ảnh hậu vẫn là lần đầu tiên bị gọi như vậy nhỉ?】
【Nguyễn Đào thật sự muốn cười chết tôi, đây là nữ tấu hề sao?】
Trong tai nghe của Nguyễn Đào tổ đạo diễn cũng cùng phát ra tiếng cười như tiếng ngỗng, Nguyễn Đào nhất thời cũng cạn lời.
Biết Tô Mạn giận, vội vàng đuổi theo, đắn đo nửa ngày mới hô một câu: "Cô Tô?"
Tô Mạn liếc nhìn nàng một cái, nhưng không còn trợn mắt xem thường nữa, dường như là ngầm hài lòng với cái xưng hô này.
Dù sao cô đã dạy Nguyễn Đào rất lâu, hiện tại cũng là cô giáo dạy khóa diễn xuất của lớp bọn họ, vậy quả thật cũng đảm đương nổi một câu cô giáo.
Gọi một câu như vậy còn tốt hơn gọi lung tung là chị Tô không biết bao nhiêu lần.
Không biết còn tưởng rằng cô là bác gái trung niên nào đó đã ngoài 50, giống như ở trên đường muốn tán gẫu với Nguyễn Đào.
Trong giới cũng có không ít người tôn trọng Tô Mạn gọi một câu cô Tô, xưng hô như vậy đối với Tô Mạn mà nói còn coi như là có thể chấp nhận.
Nguyễn Đào thấy Tô Mạn hình như không có ý kiến với cái xưng hô này, cũng biết chính mình vừa rồi đều là động kinh, vội vàng chạy theo như một con cún.
"Cô Tô, cô học leo cây từ khi nào thế?"
Lần này Tô Mạn trả lời câu hỏi của nàng.
"Thời điểm mới ra mắt, lúc ấy có tham gia một chương trình, học được từ trong đó."
Thật ra chương trình đó Tô Mạn vẫn luôn không muốn nhắc tới nhiều, nhưng hiện tại bị nàng hỏi tới, lại cảm thấy những điều đó lúc đó giống như cũng không có kinh khủng như chính mình tưởng, chỉ là đối với Tô Mạn đều là những hồi ức không được tốt.
Có lẽ vì cô nhắc tới tới sự kiện kia, Nguyễn Đào cũng nhớ tới lúc Tô Mạn mới ra mắt từng tham gia một chương trình thực tế về nữ quân nhân.
Sự kiện đó hai năm trước đột nhiên bị anti-fan của Tô Mạn lôi ra, nháo lớn tiếng như thế, đến mức Nguyễn Đào cũng đi theo quan tâm một chút.
Ở trong chương trình, Tô Mạn đã từng bị huấn luyện viên trong tối ngoài sáng sàm sỡ, cô trông quá xinh đẹp, trong đám người trực tiếp chính là tồn tại lóa mắt nhất.
Hơn nữa lúc ấy cô mới ra mắt, ở giới giải trí cũng tính là thấp cổ bé họng, ở trong chương trình liền có mấy tên huấn luyện viên luôn muốn tìm cơ hội sàm sỡ cô.
Kết quả hai năm trước đột nhiên bị anti-fan của Tô Mạn cắt ghép video đó rồi tung ra ngay lúc đó, ngược lại còn nói là Tô Mạn cố ý câu dẫn những huấn luyện viên đó, khiến cho fans Tô Mạn vô cùng tức giận.
Nhưng hầu như nữ minh tinh hạng A nào cũng sẽ đều bị vướng vào một số tin đồn tai tiếng do anti-fans bịa đặt, tuy rằng không được coi là quá mới mẻ, nhưng sau khi gặp phải vẫn sẽ làm người ta khó chịu.
Vụ việc này trở nên chấn động vẫn là bởi vì sau này Tô Mạn có một hoạt động bước trên thảm đỏ, bị một người đàn ông đột nhiên lao ra đẩy ngã xuống đất, tình hình vô cùng hỗn loạn, Tô Mạn cũng sợ tới mức không nhẹ, lúc ấy liền đưa vào bệnh viện.
Mà người đàn ông kia chính là huấn luyện viên lúc trước muốn ức hiếp Tô Mạn ở trong quân đội.
Mấy năm nay ở quân doanh phạm sai lầm liền bị trục xuất, nhất thời vô công rỗi nghề lêu lổng ở bên ngoài, lại không nghĩ rằng lại có thể đuổi theo Tô Mạn.
Nguyễn Đào cũng đã xem qua video đó.
Người đàn ông đó vẻ mặt râu ria xồm xoàm, trong mắt điên cuồng đều là đáng kể, rống to với màn ảnh nói hắn yêu Tô Mạn, sau đó liền lập tức lao tới.
Fans Tô Mạn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người đàn ông đó, hơn nữa tính chất chuyện này đã vô cùng ác liệt, trong ngoài giới giải trí đều chấn kinh rồi.
Trong xã hội thậm chí còn có tiếng nói phải trừng phạt thật nặng, dưới tác động của một số người người đàn ông đó cũng thành công đạt được tai ương mười năm ngục tù.
Nhưng đả kích đối với Tô Mạn lại rất sâu, cô gần như nửa năm đều không làm việc, vẫn luôn ở trong nhà đợi.
Về sau Tô Mạn không còn tham gia chương trình thực tế nữa, chương trình《Nhật ký tình yêu》 kia là chương trình đầu tiên Tô Mạn tham gia sau nhiều năm.
Bão bình luận cũng có người nhắc tới sự kiện kia.
【Thương Mạn Mạn quá QAQ Mạn Mạn của tôi sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ hu hu hu cái tên đàn ông đó đáng chết! 】
【Kẻ bịa đặt đáng chết, hiện tại anti-fan đều tuyệt chủng rồi sao?】
Nguyễn Đào cũng biết sự kiện kia, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn mặt Tô Mạn điềm nhiên như không, đi theo nhấp nhấp miệng.
Tô Mạn có chút phì cười quay đầu nhìn nàng, trên mặt cô hiện lên vẻ dịu dàng, giống như những việc đó đều đã là quá khứ của cuộc đời mình.
Leo cây xong có chút nóng, cô không có kéo khóa áo khoác lên, cứ để cho nó mở lỏng lẻo.
Hai tay cô đều đút vào trong túi, trông có vẻ cực kỳ lười biếng, ánh nắng cũng dừng ở trên khuôn mặt cô, làm tăng thêm vẻ rạng rỡ cho khuôn mặt vốn đã tươi sáng của cô.
"Đều đã qua rồi, tôi cũng không đau lòng, cô đau lòng cái gì?"
Nguyễn Đào méo miệng theo.
Thiếu nữ kiều kiều mềm mại trên khuôn mặt là ủy khuất khó lòng giải thích, giống như những việc này đều là nàng trải qua, Tô Mạn khổ chủ này đều không nói cái gì, Nguyễn Đào lại thay cô ủy khuất trước.
Tô Mạn cảm thấy có chút buồn cười.
Nha đầu này ngày hôm qua còn ở trước màn ảnh dõng dạc nói chính mình là Diệt Tuyệt sư thái vô tâm vô tình, hôm nay sao lại mang lên một sắc mặt muốn bất bình thay cô?
Nguyễn Đào tựa hồ cũng cảm thấy có chút mất mặt, nàng hít hít cái mũi, giọng nói cũng có chút trầm thấp.
"Tôi không có đau lòng, tôi chỉ cảm thấy sau lưng vinh quang đều có một mảng bóng tối."
Nàng đang dùng lời nói mình an ủi Tô Mạn.
Tô Mạn lắc đầu: "Tôi đã không để ý nữa rồi, thật đó."
Ánh mắt Nguyễn Đào dừng ở trên một thân cây bên cạnh Tô Mạn, là một cây lựu khoảng 4 mét, quả trên ngọn cây đã nặng trĩu xuống dưới, có một chút ánh sáng mê người.
Nguyễn Đào hoạt động thân thể một chút, nhanh chóng leo lên trên cây.
Nàng từ nhỏ đã biết leo cây, cái cây như vậy đối với nàng không tính là cái gì. Mỗi quả trên cây lựu đều hồng nhuận tươi ngon, trông có vẻ chín mọng.
Nguyễn Đào vui vẻ cởi áo khoác, gói mấy quả lựu lại, buộc chặt lại ném cho Tô Mạn đang đứng ở dưới gốc cây.
【......Không phải, là tôi ảo giác sao? Leo cây đơn giản như vậy à?】
【Không phải leo cây đơn giản, là hai người này leo cây đơn giản, tôi cũng chưa kịp nhìn rõ, Nguyễn Đào đã phi lên cây rồi [châm điếu thuốc jpg.]】
【Lúc nhân loại tiến hóa có phải không mang tôi theo hay không?】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT