Nguyễn Đào từ vực sâu Tô Mạn kéo trở về, cả người đều choáng váng, mặt đỏ bừng.
Người phụ nữ này sao có thể xấu xa như vậy? Nàng vốn nói muốn gen của Tô Mạn, chẳng qua là đang muốn trêu chọc Tô Mạn, lại không ngờ bị trêu chọc thế mà lại thành chính mình.
Đương nhiên kiếm lời cũng là bản thân nàng.
Nàng lại nhớ tới chiếc váy vừa rồi, có chút nghi hoặc nhìn Tô Mạn.
"Rốt cuộc là ai sắp xếp bộ váy kia cho em, vừa nhìn liền biết không an toàn, trong giới cũng không phải không có nữ minh tinh mặc qua quần áo thương hiệu kia, nhưng phần lớn đều là một số người tuyến 18, thời điểm muốn tạo chủ đề và một ít chú ý mới có thể lựa chọn cái thương hiệu kia."
Minh tinh lớn hơn, cũng có người mặc chiếc váy kia, nhưng là nữ minh tinh nổi tiếng có dáng người cứng nhắc, người ta mặc vào có một cảm giác cao cấp giống như siêu mẫu.
Nguyễn Đào cúi đầu nhìn chính mình, nếu nàng thật sự mặc vào, cao cấp hay không cao cấp khó mà nói.
Nhưng lạnh run là khó tránh khỏi.
Ngón tay Tô Mạn còn đang tự do trên môi nàng, giống như có chút không nỡ rời khỏi nàng, lúc Nguyễn Đào nói môi mở ra khép lại, trông giống như một đóa hoa, nở rộ khép lại.
Nguyễn Đào ở trong lòng cô, cũng không quan tâm lễ phục trên người Tô Mạn đắt bao nhiêu, dứt khoát cọ xát trước ngực cô.
Váy Tô Mạn hôm nay có chút gợi cảm, ở trong mắt Nguyễn Đào giống như một cơn gió thổi qua mặt biển, sóng biển đánh úp tới, mang theo từng làn từng làn sóng lớn.
Cảm nhận được hành động không an phận của nàng, Tô Mạn nhẹ nhàng nhướng mày, mặc nàng làm loạn trong lòng mình.
Cô cưng chiều xoa đầu nàng, trên miệng Nguyễn Đào đều là son môi của cô, chính cô trang điểm cũng tốn không ít.
"Bộ quần áo hôm nay của em không thể mặc, chị còn có đồ dự phòng, là kiểu ngắn. Em có thể mặc."
"Tại sao phải cố ý nhấn mạnh kiểu ngắn?!"
Lễ phục rất nhanh đã được đưa tới, là một chiếc váy màu hồng nhạt, kiểu dáng cup ngực, trước ngực là tạo hình nơ bướm, trên làn váy cũng thêu thủ công không ít bươm bướm, trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đúng là kiểu váy thích hợp với Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào vừa thay vừa hỏi Tô Mạn: "Bộ váy này không phải kiểu dáng bình thường chị ưa thích, làm sao có thể có nhãn hàng tặng cái này?"
Tô Mạn thích thú tiến lên kéo khóa kéo bên cạnh cho nàng, lại cúi đầu hôn lên chiếc cổ tinh tế mềm mại của Nguyễn Đào, hôn đến cổ mặt Nguyễn Đào đều đỏ cả lên.
"Có rất nhiều nhãn hàng tặng quần áo cho chị, chị cũng không biết tặng những gì, hôm nay nhìn thấy bộ này cảm thấy thích hợp với em nên mới mang theo."
Lời này nói vô cùng ngứa đòn, Nguyễn Đào nghe thấy thế liền muốn nắm tay hung hăng đánh người phụ nữ này một trận.
Ra dẻ, thật là ra dẻ!
Thật sự coi tuyến 18 không phải là người à, hu hu hu.
Bây giờ tuy nhiệt độ của nàng cũng rất cao, nhưng mà không có tác phẩm gì, cùng kiểu đại ảnh hậu Tô Mạn so ra vẫn là kém rất nhiều.
"Được rồi, được rồi, của chị cũng là của em, được chưa?"
Tô Mạn cảm thấy buồn cười sờ sờ đầu nàng, giống như nhớ tới cái gì lại thêm một câu: "Người đại diện kia nói không sai, quả nhiên rất thích hợp."
Nguyễn Đào chớp mắt ngẩn người, mới phản ứng lại cô nói rất thích hợp là bộ váy mỏng đến không không thể chấp nhận vừa rồi kia.
Lời này từ Tô Mạn nói ra, hơn nữa ánh mắt của cô còn có chút ấm áp nhìn nơ bướm trước ngực mình, Nguyễn Đào thoáng cái liền hiểu được cô có ý gì.
Nhìn Nguyễn Đào mặt "oanh" đỏ lên, Tô Mạn chỉ cảm thấy tâm trạng của mình cực kỳ tốt.
Khóe miệng cô nhếch lên đứng trước gương trang điểm lại, mới chậm rãi nhìn nhân viên công tác của cô đi vào tạo hình cho Nguyễn Đào.
"Chuyện quần áo, không quan trọng, chị sẽ tìm Đường Diệp, cũng sẽ tìm Mã Chính Nghĩa, cái váy kia khẳng định không phải do Thịnh Thế Media sắp xếp. Mã Chính Nghĩa không có lá gan đó, cũng sẽ không có ý nghĩ đó."
Những lời này của cô nói có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng Nguyễn Đào ngược lại nghe rất rõ ràng.
Ý của cô kèm một ít ẩn ý, đại khái chính là nói người để cho nàng mặc chiếc váy kia phần lớn đều không có ý tốt.
Trong cái vòng luẩn quẩn này có rất nhiều thứ có thể bị gọi là "không có ý tốt". Vừa rồi chiếc váy kia, có thể làm cho người ta nghĩ đến "không có ý tốt", cũng rất rõ ràng.
Ít nhất là mang theo một số quy tắc ngầm không có ý tốt.
Chuyên viên trang điểm búi tóc lên cho Nguyễn Đào, có thể lộ ra cái cổ thon dài và bả vai mượt mà của nàng.
Tay Tô Mạn sờ lên bả vai láng min nhẵn nhụi của Nguyễn Đào, Nguyễn Đào bất giác run lên.
Nguyễn Đào trang điểm xong, nhân viên công tác liền đi ra ngoài.
"Tô Mạn, chị đừng sờ......" Nguyễn Đào đỏ mặt giữ tay Tô Mạn, đầu ngón tay của cô hơi lạnh, cọ qua vai của nàng làm nàng run rẩy một trận, người phụ nữ này cũng quá mài người đi!
Tô Mạn không muốn cho nàng tiếp xúc với những thứ mặt tối kia, đưa tay vuốt tóc nàng, thân mật dán lên mặt nàng.
"Đào Đào, có muốn đến studio của chị không?"
Nguyễn Đào có chút ngơ ra, nàng không ngờ Tô Mạn vừa mở miệng chính là bảo nàng đến studio của cô.
"Hả? Chẳng lẽ cái váy kia thật sự là do Thịnh Thế Media sắp xếp sao?"
Tô Mạn lắc đầu.
"Có lẽ không phải, nhưng chị rất lo cho em, Thịnh Thế rất lớn, Mã Chính Nghĩa cũng không phải ông chủ duy nhất. Em ở bên đó chị không yên tâm, lúc trước chị cũng muốn em đến studio của chị, chỉ là khi đó có một số việc, chậm trễ."
"Nhưng hợp đồng của chị vẫn còn ở Mỹ Thống Media mà."
"Không sao, hợp đồng của chị sắp hết hạn rồi, sau đó không định gia hạn nữa."
Cô vốn dĩ từ rất lâu trước đó đã muốn tự mình mở studio, cũng chuẩn bị được kha khá rồi.
Chuyện hôm nay giống như là một tiếng sấm trầm đục, thoáng cái rơi vào trên người Tô Mạn, buộc cô không thể không cảnh giác.
Cũng không thể không đưa một ít chuyện lên lịch trình.
"Thế nào? Có muốn tới không? Làm nghệ sĩ đầu tiên của chị?"
"Là nghệ sĩ duy nhất sao?"
Tô Mạn khẽ cười một tiếng, cô luôn rất thích một phần nóng bỏng và dục vọng chiếm hữu này của Nguyễn Đào, giống như chói lọi đang nói, Tô Mạn là của nàng, chỉ là của nàng.
"Em muốn ngăn cản chị kiếm tiền à?"
"Ký hợp đồng với người khác có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Em trả gấp đôi!"
"Nguyễn tổng giàu có quyền lực, đây là muốn chị làm chim hoàng yến của em?"
"Em rất sẵn lòng nếu có thể."
Tô Mạn hoàn toàn bị nàng chọc cười, Nguyễn Đào còn cứng cổ dựa vào trước mặt cô, trong mắt đều là vui mừng ra mặt nhướng mày.
Làm Tô Mạn không thể hiểu được cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy.
Trợ lý của Tô Mạn gõ cửa: "Chị Mạn Mạn, hoạt động sắp bắt đầu rồi, bên chúng ta là người đầu tiên lên sân khấu."
Tô Mạn đáp một tiếng, đứng dậy vươn tay đặt ở trước mặt Nguyễn Đào.
Mặt mày của cô đều đang mỉm cười, nhìn về phía Nguyễn Đào trong mắt đều là tình ý không chút che giấu, nóng rực làm cho Nguyễn Đào cũng nhịn không được cảm thấy tai của mình cũng nóng lên.
Dây chuyền giá trị xa xỉ trên cổ Tô Mạn cũng đặc biệt sáng chói, chói mắt như người trước mắt.
"Cô Nguyễn Đào, tôi có vinh dự được mời cô tham dự sự kiện hôm nay không?"
"Đương nhiên."
Khóe miệng Nguyễn Đào không tự chủ được cong lên.
Nàng vươn tay đặt lên tay Tô Mạn.
Tay Nguyễn Đào đều là thịt, mềm mại như không có xương, cho dù người gầy cũng có một đôi tay đáng yêu, khớp xương tay Tô Mạn rõ ràng, vẻ đẹp luôn luôn được fan nâng lên tận trời cao.
Các nàng đan chặt tay nhau, mang theo một chút nhiệt tình muốn nhào đối phương vào trong cốt nhục của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT