Tô lão gia đã sống đến tầm tuổi này, cũng không phải là tính cách mạnh mẽ vang dội như khi còn trẻ.
Hiện tại ông già rồi, sông dài sóng sau xô sóng trước, sóng sau nổi lên ai còn có thể đặt sóng trước vào trong mắt.
"Tự con có tính toán thì thôi, dù sao chuyện hiện tại của các con, ta cũng không quản được."
"Ông nội, ông phải dưỡng bệnh cho tốt, còn có thể nhìn thấy chị hai con sinh con."
"Vậy còn con?"
"Con của con không phải ông đã gặp rồi sao? Nguyễn Đào coi như là con riêng của con, cũng coi như là con của con rồi."
Tô lão gia tức giận gõ đầu Tô Mạn một cái, hiển nhiên rất không hài lòng với cái tính nói hươu nói vượn của Tô Mạn.
Nhất định là học theo Nguyễn Đào.
Ông hùng hổ đuổi Tô Mạn ra ngoài: "Con đi đi, gọi cô nhóc kia vào đây nói chuyện với ta."
Tô Mạn có chút cảnh giác Tô lão gia liệu có nói lung tung làm tức giận Nguyễn Đào không, cũng lo lắng tính tình Nguyễn Đào vừa lên có thể trực tiếp ở cùng với Tô lão gia không.
"Nhìn cái gì? Bây giờ lời ta nói con cũng không muốn nghe rồi đúng không? Nhanh gọi vào đây cho ta xem, ta còn muốn hỏi một chút về tình hình sức khỏe của lão già Nguyễn gần đây thế nào!"
Tô Mạn cũng không biết lúc trước Tô lão gia còn có giao tình với Nguyễn lão gia, cô liên tục xác nhận Tô lão gia sẽ không nói gì quá đáng, mới có chút không tình nguyện đi gọi Nguyễn Đào.
Tô lão gia trực tiếp bị bộ dạng của cô làm cho tức giận đến không chịu được, cầm lấy cây gậy ở đầu giường chọc vài cái vào chân Tô Mạn.
Đương nhiên ông không nỡ đánh thật, không dùng sức, Tô Mạn cũng tránh được là được.
Nguyễn Đào biết Tô lão gia cố ý đuổi mình ra trước, muốn nói chuyện riêng với Tô Mạn.
Nàng cũng vui vẻ nhàn nhã, tự mình ngồi xuống băng ghế dài bên ngoài, nhàn nhã đếm từng con chim bay qua chân trời, kết bè kết đội xếp thành một hàng.
Bước chân Tô Mạn dừng ở sau lưng Nguyễn Đào, cô khom lưng cúi đầu thân mật cọ cọ gò má ấm áp của Nguyễn Đào, mới nhẹ giọng mở miệng.
"Ông nội tôi nói muốn nói chuyện với em."
"Hả? Cùng em?"
Nguyễn Đào có chút nghi hoặc, Tô lão gia vừa rồi còn một bộ trừng mắt lạnh lùng hung dữ với mình, hiện tại sao lại muốn cùng mình nói chuyện?
"Ông nói muốn nhân tiện hỏi thăm tình hình gần đây của ông nội Nguyễn."
Nguyễn Đào bình tĩnh nói: "Ông nội em qua đời đã mấy năm rồi, ông nội Tô hẳn là còn đến tham gia tang lễ, em đi tìm hiểu tình trạng của ông nội em ở dưới đó cho ông ấy sao? Không thích hợp đâu."
Tô Mạn: "......"
Quả thật không thích hợp, nhưng Tô lão gia đã mở miệng, Nguyễn Đào cũng vỗ vỗ lá rụng trên người đứng lên.
"Ông nội em lần trước còn báo mộng cho em, nói ở dưới đó để dành tiền cho em, chờ em xuống cũng có thể dùng, ha ha, lát nữa em cũng nói với ông nội Tô, để ông ấy học một chút."
Dù Tô Mạn tự nhận mình hiện tại đã là người trưởng thành, nhưng vẫn sẽ bị lời nói thuận miệng của Nguyễn Đào làm cho kinh ngạc.
Cô suy nghĩ một chút, cũng không ngăn cản.
Nói không chừng Tô lão gia còn thích Nguyễn Đào tính tình ngay thẳng có gì nói đấy.
So với phương thức giáo dục của ba chị em cô từ nhỏ, nói chuyện luôn dè dặt, sẽ không dễ dàng nói ra mình muốn cái gì.
Nguyễn Đào chính là một người cực kỳ thẳng thắn, nàng muốn cái gì đều sẽ trực tiếp viết ở trên mặt.
Là một đứa trẻ vô lo, cũng không quan tâm, sẽ xông vào đáy lòng người ta.
Tô Mạn không vào cùng Nguyễn Đào, cô ngồi ở chỗ Nguyễn Đào vừa ngồi nhìn chim chóc sông núi xa xa, lòng cũng trầm tĩnh xuống theo.
Đợi đến khi Nguyễn Đào từ trong phòng Tô lão gia đi ra, chính là vẻ mặt cười híp mắt, nhìn ra được nàng cùng Tô lão gia ở chung hẳn là cũng không tệ lắm.
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ lầu hai, Tô lão gia ngồi ở trên xe lăn vẫy tay về phía các nàng, trên mặt nở nụ cười mà Tô Mạn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy.
Cô có chút bất ngờ lại có chút hiểu rõ nhìn về phía Nguyễn Đào, Nguyễn Đào cũng nhảy lên vẫy tay với Tô lão gia, trên mặt bày ra một nụ cười thật tươi.
Nụ cười của nàng cùng đám mây sau lưng cùng nhau chiếu vào trong mắt Tô lão gia, biểu cảm của ông cũng trở nên bác ái, vẻ mặt nhìn về phía Tô Mạn cũng càng thêm phức tạp, mang theo một ít nụ cười tiêu tan lại áy náy.
Tô Mạn giống như hiểu được gì đó, nhìn Nguyễn Đào, lại nhìn thoáng qua ông nội mình.
Đợi đến khi hai người đều rời đi, Tô lão gia vẫn còn nhìn ráng chiều xa xa.
Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn.
Tô Mạn lái xe vào trong thành phố, ngày hôm sau mới là hôn lễ của Tô Đại, bây giờ cô cũng không định trở về nhà cũ làm cu li cho bọn họ.
Vốn dĩ buổi chiều đã xin đạo diễn nghỉ, cũng là muốn dẫn Nguyễn Đào đến thăm Tô lão gia.
May mắn đúng như cô dự đoán, Nguyễn Đào và Tô lão gia ở chung còn tốt hơn cô nghĩ rất nhiều.
"Em và ông nội tôi đã nói cái gì vậy?"
"Em mắng ông ấy, chị sẽ không nói em không tốt chứ?"
"Tại sao lại mắng ông ấy? Ông ấy chọc em?"
"Bởi vì ông ấy đối xử không tốt với chị."
Tô Mạn hơi sửng sốt, cô nghĩ tới rất nhiều loại lý do Nguyễn Đào sẽ xung đột với Tô lão gia, duy chỉ không nghĩ tới điều này.
"Ông ấy nói với em rất nhiều chuyện của chị khi còn bé, còn nói rất nhiều chuyện tương tự như chị rõ ràng có tài hoa làm tốt nhiều chuyện hơn, cứ nhất quyết phải ra mắt làm diễn viên các kiểu, thật khó nghe, em liền mắng ông ấy, nói ông ấy không biết nói lý, không để ý đến cảm nhận của chị, căn bản là không yêu chị, ích kỷ quá mức."
Tô Mạn có thể tưởng tượng Tô lão gia khi nghe những lời này sẽ có biểu cảm gì.
Ông lão sống cả đời cũng chưa từng nghe được lời như vậy, hiện tại bị một cô nhóc hỉ mũi chưa sạch nói trúng tim đen, nhất định sẽ tức giận đến gần chết.
Nhưng nhìn phản ứng của Tô lão gia khi bọn họ rời đi, bọn họ thật ra ở chung không tệ.
"Nhưng mà không phải ông ấy rất tức giận, cho dù cũng có tức giận, nhưng ông ấy hỏi em tại sao lại nói như vậy. Em kể cho ông ấy rất nhiều khi em còn bé ông nội đối xử với em như thế nào, ông nội em thật ra đặc biệt cưng chiều trẻ con, em làm chuyện gì sai ba em muốn đánh em, ông nội em không nói hai lời cầm roi lên liền đánh ngược lại ba em.
Đây đúng là chuyện mà người Nguyễn gia có thể làm được.
Cũng là tuổi thơ mà một đứa trẻ như Nguyễn Đào nên có.
"Khi còn bé em làm bài tập, bà nội bảo em một trang "lớn" và một trang"nhỏ" rồi đi chơi, em viết cả một trang "lớn" và một trang "nhỏ", bà nội em là giáo viên mầm non, trẻ con dạy cả đời cũng chưa từng thấy ai như em, bị em làm cho tức giận vô cùng, kết quả ông nội em nói em không hổ là cháu của ông, chính là thông minh."
"Em cũng tùy tiện tìm một ít chuyện nói với ông nội Tô, ông nội em là vì bệnh mà mất, trước khi đi vẫn còn gọi tên em, ông đến cả ba em cũng không nhận ra, chỉ nhận ra em. Ông bị bệnh hồ đồ rồi, còn nhớ nói với em phải ăn cơm thật ngon, ông rất yêu em. Em cũng nói với ông nội Tô những chuyện này, ông nội Tô sau khi nghe xong còn thở dài."
Có lẽ là nghĩ tới lúc bạn cũ rời đi sẽ như thế nào, Tô lão gia cũng khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
Cũng đủ để chứng minh Nguyễn Đào nhận được rất nhiều tình yêu, bà Chu rời khỏi nàng, nhưng nàng lại có được càng nhiều tình yêu, một chút cũng không thiếu.
Cho dù Nguyễn lão gia cùng thời đại với Tô lão gia, tình yêu dành cho Nguyễn Đào cũng chưa từng keo kiệt.
"Em nói với ông nội Tô, một đứa trẻ, cho dù là có thông minh lợi hại, còn trông cậy có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Khi còn bé nhận được tình yêu đều là một viên kẹo, đều sẽ tồn tại trong bình nhỏ trong lòng. Cách ông ấy đối xử với chị khi còn bé, sẽ khiến cho bình nhỏ của chị trống rỗng, hiện tại trưởng thành đương nhiên vẫn sẽ trống rỗng, đối với cái gì cũng không để ý, bước vào giới giải trí cũng là vì muốn có nhiều kẹo hơn để lấp đầy bình nhỏ trống rỗng khi còn bé."
Lúc Nguyễn Đào nói những lời này, đôi mắt đều sáng lấp lánh, nàng nhếch môi, răng hổ nhỏ đáng yêu lộ ra bên ngoài.
Nàng vươn tay về phía Tô Mạn, trong lòng bàn tay có hai viên kẹo trái cây, cũng không biết mua từ lúc nào.
"Cô Tô, kẹo em giữ lại, đều cho chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT