Edit: phuong_bchii

________________

Phỉ thạch lòng ta, bất khả chuyển dã.

Phỉ tịch lòng ta, bất khả quyển dã.

Nụ hôn của Tô Mạn hôn giống như người này, cả người đều là toát ra tính xâm lược nặng nề và ác liệt, tất cả quyền chủ động đều ở trong tay cô, bất kể là giãy dụa hay là chìm nổi, là ngọt ngào hay là chua xót, thậm chí là Nguyễn Đào muốn tìm kiếm một ít hô hấp, đều phải dựa vào cô Tô bố thí.

Sau một nụ hôn dài, Nguyễn Đào thở hồng hộc nằm vào lòng Tô Mạn.

Đây hình như là nụ hôn đầu tiên của hai người, Nguyễn Đào sờ sờ môi của mình, luôn cảm thấy giống như môi đã mất cảm giác, khóe môi của nàng cũng có chút tê dại.

Tô Mạn rất muốn biết nàng đang suy nghĩ gì, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, khẽ cười nói: "Không phải nụ hôn đầu tiên."

Nguyễn Đào có chút mơ hồ, cảm giác đầu óc của mình giống như đã không còn hoạt động, có chút ngơ ngác nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn nhìn môi Nguyễn Đào hơi có chút đỏ lên với khóe mắt một mảnh màu đỏ như nước, trong mắt đều là một mảnh ngấn lệ gợn sóng, khóe miệng còn có chút sưng đỏ, đột nhiên cảm thấy miệng mình có chút khô khốc.

Không thể tiếp tục nữa, tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện khác.

Tô Mạn cầm lấy ly nước uống một ngụm, lại trầm ngâm một lúc đưa ly nước cho Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào ngoan ngoãn ôm ly nước uống từng ngụm nhỏ, một khuôn mặt đều đỏ kỳ cục, cũng không biết là thiếu oxi hay là xấu hổ.

Răng nàng cắn dọc theo vách ly thủy tinh, lại dùng răng đập vào ly thủy tinh.

Đừng nói là tim đập, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng đình chỉ theo.

Nhưng Tô Mạn nói không phải nụ hôn đầu tiên là có ý gì?

Là nói lúc nàng ở Vân Nam đã từng hôn Tô Mạn, hay là nói ban ngày nàng không cẩn thận hôn Tô Mạn?

Hình như đều có khả năng, Nguyễn Đào cảm thấy trong đầu mình giống như đều bị nụ hôn triền miên vừa rồi cho bốc hơi mất, nhân tiện chỉ số thông minh của nàng đều theo cùng nhau rời nhà bỏ trốn rồi.

Tô Mạn nghiêng người nhìn về phía nàng, đưa kịch bản cho nàng, giọng nói có một chút cưng chiều nồng đậm.

"Tôi đã chỉ dẫn em một lần, nhỉ? Ngày mai cũng đừng bị tôi mắng, tôi dữ lắm đấy."

Nguyễn Đào nhỏ giọng nói: "Còn không biết xấu hổ nói... Thật sự rất mất mặt."

"Tôi không nói em, chính là người khác nói em, em không hiểu sao?"

Hiểu thì hiểu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy bị Tô Mạn mắng, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Cũng chỉ là có một chút khó chịu mà thôi.

Nguyễn Đào bĩu môi hừ một tiếng, đắc ý tự mãn nói: "Lần sau em nhất định có thể tiến vào trạng thái rất nhanh!

"Được thôi, tôi chờ."

Kịch bản 《Phỉ Thạch》 này từ trong ra ngoài đều được Nguyễn Đào yêu thích, là kịch bản đầu tiên ra mắt của bản thân, Nguyễn Đào đối với tiểu đế cơ Minh Tuyết cũng hết sức nghiêm túc.

Tô Mạn cũng tỉ mỉ nói với nàng nửa ngày về thiết lập và tính cách của tiểu đế cơ Minh Tuyết, hy vọng Nguyễn Đào có thể hiểu rõ tiểu đế cơ Minh Tuyết hơn.

Thật ra Nguyễn Đào muốn vào làng giải trí làm minh tinh cũng không phải tin đồn vô căn cứ, năm ngoái ban đầu có lẽ có chút hiềm nghi là hứng thú nhất thời, nhưng sau khi thật sự tiếp xúc với chuyện diễn xuất này lại cảm thấy, có thể đóng vai một người mới, là một chuyện rất tốt đẹp.

Ngày hôm sau phân đoạn là tiểu đế cơ Minh Tuyết nhất quyết phải lôi kéo nữ chính Thẩm Tri cùng nàng xuất cung dạo phố, kết quả gặp phải bọn cướp, được nam chính đi ngang qua nhân tiện cứu.

Mặc dù từ cảnh quay mà nói tương đối đơn giản, nhưng cũng ẩn chứa một số cảnh ngọt ngào giữa nam nữ chính và một số khoảnh khắc nổi bật của cả hai.

Tiểu đế cơ Minh Tuyết người khởi xướng lôi kéo nữ chính xuất cung, bọn cướp cũng đi về phía nàng, nếu cảnh này kiểm soát không tốt, đợi đến lúc phát sóng người xem nhất định sẽ mắng nàng.

Nguyễn Đào bĩu môi: "Em còn chưa sẵn sàng để bị mắng đâu."

Tô Mạn khẽ cười nói: "Rất bình thường, lúc tôi mới ra mắt cũng bị mắng."

"Hả? Tại sao?"

"Bởi vì tôi quay bộ phim kinh dị kia có mấy cảnh, có hơi đáng sợ, dẫn đến một khoảng thời gian rất dài có người nhìn thấy tôi đều sẽ nói 'Ôi chao, là nữ quỷ treo cổ rất dọa người kia', sau đó diễn những vai khác mới xoay chuyển danh tiếng."

Nguyễn Đào dường như cũng đã nghe nói qua những chuyện này, nàng nghiên cứu rất kỹ về Tô Mạn, trên cơ bản là tất cả sân khấu từ khi cô ra mắt tới nay đều xem một lần, chỉ là mỗi lần nhìn thấy scandal liên quan gì đó đều sẽ theo bản năng tránh đi.

Ở trong mắt nàng Tô Mạn là người tốt biết bao, dựa vào cái gì phải bị những người đó vô duyên vô cớ chỉ trích chứ.

Cho dù nàng biết những chuyện kia đều không có cái gì, bản thân Tô Mạn cũng không để ý, cũng không có cách nào nói không để ý thì không để ý, dù sao Tô Mạn có một trái tim mạnh mẽ chứ nàng không có đâu.

Nàng vẫn sẽ buồn cho Tô Mạn, cũng sẽ vì thành tựu của Tô Mạn mà vui vẻ tự hào, cùng có vinh dự.

"Chị nói《Tình Ti Cổ》 à? Em không dám xem."

《Tình Ti Cổ》chính là bộ phim kinh dị Tô Mạn quay lúc trước, cũng là bộ phim đầu tiên cô ra mắt, có kinh phí thấp nhưng cốt truyện kinh dị đến rợn người, khiến khán giả muốn xem lại mở to mắt không dám ngủ.

"Lần sau dẫn em cùng xem."

Tô Mạn biết Nguyễn Đào sợ xem phim kinh dị, lần trước có thể cùng cô xem phim kinh dị cũng hoàn toàn là bởi vì sắc lệnh trí hôn, vẫn muốn nhìn thấy cảnh tượng nàng sợ hãi nhào vào lòng cô?

Lá gan ngược lại rất lớn, cũng không biết phải nói là nàng dám nghĩ, hay là nhỏ bạn nối khố kia dám nói bậy.

Có điều kết quả cũng là Tô Mạn được lợi, mỗi lần Nguyễn Đào trêu chọc cô đều rất hưởng thụ, hơn nữa tuân theo ý nghĩ uống nước nhớ nguồn, đều lấy phương thức càng thêm kịch liệt trả lại.

Có thể làm cho cô Nguyễn hài lòng với thủ đoạn của mình, cũng có thể làm cho cô Tô ăn được bánh ngọt nhỏ tâm tâm niệm niệm của mình, cũng là một công đôi chuyện.

Nguyễn Đào còn nhớ rõ hành vi tìm đường chết trước đó của mình, có chút chột dạ thè lưỡi.

"Quên đi, em không dám xem, vẫn là Giáng Sinh em đi xem《 Xuân Sơn Tỉnh 》đi, dù sao còn có cảnh hôn của chị và thầy Tiêu, em cũng muốn xem thử có phải giống như fan của chị nói đều muốn hôn đến kéo sợi hay không."

Lời này nghe như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy có chút ê ẩm.

Tô Mạn suy nghĩ nửa ngày, quả thật không nhớ tới cơm tối có phải mua đồ ăn chua hay không, không có chanh, cũng không có dấm chua, sao lại khiến đứa trẻ này nói năng chua chát như vậy?

Là cảm thấy cảnh hôn giữa cô và Tiêu Đình Chi quá kịch liệt, khiến nàng không vui?

Tô Mạn nhướng mày, có chút không có ý tốt hỏi: "Hửm? Ý của em là cũng muốn cùng tôi hôn đến kéo sợi à? Cô Nguyễn là không hài lòng với nụ hôn vừa rồi sao? Còn muốn thêm lần nữa?"

Đây là từ ngữ hổ lang gì vậy?!

Cái gì gọi là còn muốn thêm lần nữa, nàng căn bản không nghĩ như vậy được không...... Được rồi, cũng đúng là có muốn.

Nhưng như vậy giống như thể nàng vô cùng bất mãn, nàng rõ ràng không có, được không?

Nguyễn Đào thiếu chút nữa bị lời nói thản nhiên của Tô Mạn làm cho sặc chết.

Là một người luôn luôn ngoài miệng chưa từng thua, Nguyễn Đào tự nhận là mình không làm thất vọng danh tiếng Ớt Nhỏ của mình, nàng lại ở trong đầu suy nghĩ nửa ngày, nhỏ Triển Duyệt khốn nạn trước kia khi đối mặt với bạn gái cũ là bộ dáng gì.

Nguyễn Đào ho khan một tiếng, hừ lạnh nói: "Ai cảm thấy hứng thú với chị chứ? Em là muốn xem thầy Tiêu, nghe nói cũng là một trong số ít cảnh hôn của thầy Tiêu.

Nàng vừa dứt lời, cũng cảm giác được không khí bên cạnh mình giống như đều đọng lại, ánh mắt Tô Mạn lóe ra một ít ánh sáng nguy hiểm, cô hơi nheo mắt lại, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy mang theo một ít ý cười, có chút trêu tức nhìn Nguyễn Đào.

"Ồ? Em có hứng thú với Tiêu Đình Chi? Em lặp lại lần nữa xem?"

Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng, thật giống như mình bây giờ là con nai chạy trốn ở trên thảo nguyên, bị một con mãnh thú lấy một loại ánh mắt hết sức nguy hiểm trừng mắt.

Nhưng mà Nguyễn Đào này, không được cái gì chỉ được cái mạnh miệng.

"Em, em nói em cảm thấy hứng thú với thầy Tiêu! Thì sao thì sao? Thầy Tiêu đẹp trai tính cách hài hước còn biết chơi guitar, sao lại không thể có hứng thú với thầy ấy chứ?"

"Hắn già rồi."

"Cũng vẫn được mà?"

"Hắn thích đàn ông."

"Em cũng có thể thích đàn ông!"

Nguyễn Đào càng nói càng thái quá, càng về sau cũng không phải thích ai, đường đường là đại ảnh đế hiện tại đã thành chủ đề cãi nhau với học sinh tiểu học.

Nụ cười trên môi Tô Mạn càng thêm nguy hiểm.

Cả người nàng giống như tản ra một ít hơi lạnh lẽo, lại giống như là đang phóng thích chất dẫn dụ của mình để dẫn dụ con mồi không ngừng mắc câu, vẻ quyến rũ trên mặt mày càng thêm mê người, rõ ràng là một nụ cười nguy hiểm, lại mang theo hấp dẫn trí mạng.

"Nguyễn Đào, em nghĩ cũng đừng nghĩ, không thể thích đàn ông, cũng không thể thích phụ nữ khác, cả đời này em chỉ có thể thích tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play