Thân là người thừa kế tòa nhà này, Trương Tự nghĩ thầm, thằng oát này giấu đủ sâu, yêu đương hơn một năm mới nói cho cậu biết.

"Anh biết em rất kinh ngạc, anh xin lỗi, anh không phải muốn giấu em, Tự Tự." Vu Thư Dương cười khổ, rót một ly rượu nồng độ cồn mạnh vào trong miệng mình: "Trong nhà không biết anh là gay, họ tìm cho anh một người bạn gái, còn uy hiếp nếu anh không đồng ý, sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh."

"Đợi đã, anh nói tìm cái gì cơ?" Trương Tự cắt ngang lời đối phương.

"Bạn gái." Vu Thư Dương nói ra, trên mặt bày ra nét mặt em muốn đánh muốn chửi tùy em.

Trương Tự sững sờ một lát, lại cười: "Ha, anh đang nói đùa với em chứ gì?"

Thằng cha này hôm qua oán giận cậu khó dụ, muốn làm bước cuối cùng với cùng cậu, hôm nay ngồi ở chỗ này ba la ba lô nói với cậu được cái này sẽ mất cái kia?

Này là việc người có thể làm sao?

"Không phải nói giỡn..."

Lúc Vu Thư Dương nói xong chữ cuối cùng, một ly rượu đá chuẩn xác không hề sai sót hắt trên mặt gã.

"Cặn bã." Trương Tự hung hăng tạt rượu xong, ném ly rượu lên bàn, nói với bartender: "Thêm ly nữa, nhiều đá."

Bartender nhìn đến sững sờ, nhưng không thể không thừa nhận, anh đẹp trai này rất nóng bỏng, tính cách cũng đủ nóng.

Ngọt non nớt ít kinh nghiệm trong vòng gay.

"Tự Tự!" Vu Thư Dương lau mặt, vì mình giải thích: "Em đừng ngây thơ như vậy được không? Đoạn tình cảm không được người nhà thừa nhận, không sớm thì muộn cũng chia tay."

"Không cần không sớm thì muộn, hiện tại đã chia tay." Trương Tự cầm lên ly rượu vừa được anh trai bartender thêm rượu vào, dựa trên quầy rượu nhấp một hớp: "Phụt! Rửa sạch cái miệng đã từng hôn rác rưởi của tui."

Vu Thư Dương:...

Phải!

Gã thích Trương Tự đanh đá như vậy!

Nhưng trong nhà không đồng ý, gã có thể làm thế nào?

Nếu gã không nghe sẽ biến thành giai cấp vô sản, từ một cao phú soái được mọi người ngưỡng mộ trở nên nghèo túng.

Giữa hai người nghèo có tình yêu gì chứ?

Có lẽ giai đoạn này vẫn còn, nhưng sau này thì sao?

Vu Thư Dương nỗ lực thuyết phục bản thân, làm như vậy là đúng, Trương Tự không đáng để gã từ bỏ tất cả những thứ gã nên có.

2

2

"Anh không hối hận." Vu Thư Dương chỉ tiếc nuối, không lưu lại nhiều ký ức tốt đẹp với Trương Tự.

Tuy Trương Tự rất nóng bỏng, nhưng cũng rất khó dụ, mặc kệ cọ sát thế nào cũng không lên giường với gã.

"Mày đi mà nói với chó." Trương Tự trợn trắng mắt, nâng ly rượu lướt qua người Vu Thư Dương.

"Tự Tự." Vu Thư Dương ở phía sau gọi Trương Tự, thành tâm khuyên: "Anh khuyên em tuổi còn trẻ cố gắng tiến lên phía trước, ăn uống chơi đùa không có tương lai, không có ai cả đời chỉ thích một người tầm thường vô vị."

Má nó.

Nghe đến đây, Trương Tự còn có gì không hiểu.

Thằng cha Vu Thư Dương nhìn trúng cậu trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp có sức sống, nhưng ghét bỏ cậu ăn uống vui chơi không cầu tiến.

Cho nên nói trong nhà không đồng là nói xàm, chủ yếu là không môn đăng hộ đối.

Dối trá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play