Càng gần Đông Sơn thì thành trấn của con người càng xa. Cảnh trí khắp nơi đều là núi sâu rừng rậm, quả thực giống với lúc nàng mới ra khỏi Bạch Vu Sơn.
Đoàn người lúc này có thêm Thanh Mộc Hương. Chả hiểu sao đội ngũ nho nhỏ của họ lại ngày một lớn mạnh, cả đường đi cứ cãi cọ ầm ĩ, còn náo nhiệt hơn cả xem tuồng.
Doanh Chu ôm chậu hoa chỉ vào khu đầm lầy trước mặt và nói với Tiểu Xuân: “Ở bên kia, ngươi thấy không? Ngươi nhìn qua thì thấy đó là nơi hiểm ác nhưng kỳ thực đây chỉ là thủ thuật che mắt, một khi bước qua kết giới sẽ có một tòa thành nhỏ của yêu tộc.”
Nàng lập tức cảm thấy mới lạ: “Yêu tộc cũng có thành trấn sao?”
“Đương nhiên có.”
Phía sau là Trọng Lâu và Thanh Mộc Hương vẫn đang hùng hổ đấu võ mồm, còn không quên giương nanh múa vuốt.
Có lẽ đã tới địa bàn của mình nên Doanh Chu cũng nhiều lời hơn ngày thường, “Cửu Châu rất rộng lớn nên đương nhiên không có chuyện con người chiếm hết được. Yêu tộc cũng có yêu đô. Những cánh rừng thông trùng điệp kia là nơi con người khó mà đặt chân tới. Nơi ấy có tinh quái sinh sống, mọi người xây nhà cửa, lầu các rồi làm buôn bán. Nói tới phồn hoa thì nơi ấy không hề kém thành trấn của con người…… Ngươi chưa từng tới thành trấn của yêu tộc đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT