Trong sân sau của nhà họ Ôn, trong một gian phòng sáng ngời, rộng rãi.
Trọng Lâu khoanh tay, năm ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ, cả người ngồi trên ghế nhìn em họ nhà mình. Trên mặt hắn viết rõ mấy chữ “Hận sắt không thành thép”.
“Hầy.” Hắn mở miệng, “Trước khi ra cửa ông còn nhắc tới đệ mãi, còn dặn ta nếu có gặp đệ thì phải khuyên nhủ. Ông còn dặn ta không có việc gì đừng có làm phiền đệ, đừng phá hỏng tâm tình của đệ, rồi cái gì mà người trẻ tuổi ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng tốt, coi như thêm trải nghiệm.”
Nói xong hắn hơi cúi người nhìn Doanh Chu với vẻ một lời khó nói hết, “Hai ba năm cũng không thấy đệ về Bắc Hào Sơn lần nào, thế mà chỉ được thế này thôi hả?”
Tiểu Xuân và Ôn Huệ không hẹn mà cùng nhìn người ngồi giữa nhà.
Doanh đang ngồi xếp bằng ở chân tường, đầu cúi xuống. Vì yêu lực tiêu hao quá nhiều nên chẳng có gì ngạc nhiên khi trên đầu hắn có hai cái tai, đằng sau có một cái đuôi.
Vốn hắn đã chán nản, nay nghe thấy thế thì càng buồn bã hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT