[VONG TIỆN] OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

13-16


2 tháng

trướctiếp

13.

Tiếp đến, Lam Hi Thần lại nói với họ về chuyện những thế gia lớn lại sắp sửa gửi các đệ tử trực hệ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học như thường lệ. Tuy chỉ nói qua một chút, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nghiêm túc lắng nghe. Bởi vì Lam Khải Nhân không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chuyện chưởng phạt vẫn do y làm, giờ đọc bài sáng sớm vẫn cần y phụ trách giám sát.

Ngụy Vô Tiện nghe đến đây, trong lòng vui muốn sắp hỏng luôn rồi. Người này không rảnh quản mình nữa, thật tốt biết bao, chẳng phải là hắn có thể tùy ý lộng hành ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay sao. Nhưng mà câu tiếp theo của Lam Hi Thần lại khiến khóe miệng vừa nhếch lên của Ngụy Vô Tiện méo xẹo xuống.

Lão đầu Lam Khải Nhân này tuy không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng trước khi đi ông đã kịp dặn dò kỹ Lam Hi Thần. Mặc dù Ngụy Vô Tiện đã sớm được bình xét cấp bậc của kỳ nghe học, nhưng vẫn phải chuyên tâm mà nghe giảng lại một lần nữa. Nhất là mấy nghìn điều gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ kia, nhất định phải thuộc nằm lòng, không được vi phạm.

Lam Hi Thần truyền đạt vô cùng khéo léo, nhưng nói đi nói lại, Ngụy Vô Tiện cũng nghe ra ý vốn có. Chẳng qua là sợ ba tháng này hắn phá hư hạt giống tốt Lam Vong Cơ nhà lão, cho nên mới ép hắn ngoan ngoãn tuân theo quy củ thôi. Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ may mà mình chỉ ngốc ở đây ba tháng. Nếu như ai đó gả vào Lam gia nhà bọn họ, có lẽ chắc sẽ phải học đến già, bị khuôn phép gò bó đến tận lúc chết mất.

Nói thì nói như vậy, nhưng ít nhất phải mấy ngày nữa Lam Khải Nhân mới về, Ngụy Vô Tiện đem mọi chuyện ném ra sau đầu, chơi bời được ngày nào hay ngày đó. Vừa ra khỏi cửa hắn đã lập tức cách xa Lam Vong Cơ một quãng dài, tặc lưỡi nói:

“Đủ rồi đấy, đại ca cũng không có ở đây, đừng làm ra vẻ nữa.”

“Ta chưa từng muốn làm ra vẻ cầm sắt hòa minh* với ngươi.” Lam Vong Cơ thong thả thu tay lại, nói: “Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm thất nghi*.”

(*Cầm sắt hòa minh: rút gọn từ câu thành ngữ “Loan phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp”. Là một câu chúc phúc cuộc sống vợ chồng hòa thuận êm ấm như chim loan và chim phượng hòa tiếng hót, đàn sắt và đàn cầm cùng hợp âm.

*Thất nghi: dáng vẻ không nghiêm chỉnh.)

Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ y đây là đang ghét bỏ mình quen thói tùy ý trước mặt Lam Hi Thần, lời nói cử chỉ không đoan chính.

“Được được được, ta không thèm đôi co với ngươi.”

Ngụy Vô Tiện giơ hai tay lên đầu hàng. Hắn tự nhận mình là đại trượng phu, co được giãn được, cầm được buông được, nuốt cục tức xuống, nháy mắt một cái trên mặt lại treo lên ý cười làm hòa: “Lam Trạm, ngươi xem, cả hai chúng ta đều muốn giải quyết cái “Khế” kia càng sớm càng tốt. Đại ca cũng nói nó có liên quan đến tiêu ký của “Khế”, hay là…”

Lam Vong Cơ bị đề tài trong câu chuyện của hắn hấp dẫn sự chú ý, dừng chân lại:

“Sao?”

Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Hay là chúng ta thử một lần, xem có thể khiến cái tiêu ký này xuất hiện không, sau đó tìm hiểu xem đến cùng nó có tác dụng gì.” Hắn đưa tay làm một động tác nhổ cỏ tận gốc, nói: “Còn phải tìm cách loại bỏ cái “Khế” này nữa.”

Hắn nói tiếp:

“Tóm lại là không thể khổ sở chờ ba tháng được. Một ngày một đêm ta ở cùng ngươi, cũng biết là ngươi thấy ta phiền phức. Dù sao bây giờ cũng phải chờ, chẳng bằng thử nghĩ cách khác xem.”

Lam Vong Cơ vẫn im lặng. Y quan sát Ngụy Vô Tiện trong chốc lát, thấy hắn thực sự vô cùng nghiêm túc, không có ý đùa cợt, vậy nên gật đầu một cái, nói:

“Được.”

Hai người vừa vặn dừng lại dưới tán cây ngọc lan sum suê bên hiên Tàng Thư Các. Ngụy Vô Tiện ngại nắng, trốn dưới bóng cây râm mát. Còn Lam Vong Cơ vẫn mặt không đổi sắc mà đứng yên tại chỗ, hơi nhấc cằm đón lấy từng sợi nắng đang chao nghiêng rơi xuống, vuốt ve lên khuôn mặt trắng sáng như ngọc.

Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm suy nghĩ một lát, nói:

“Cái “Khế” này được tạo thành từ sự phù hợp đúng không, tuy rằng ta cũng không biết cái thứ quỷ quái này vì sao lại đánh chủ ý lên hai chúng ta, nhưng chắc hẳn nó cũng ít nhiều mong muốn chúng ta gần gũi một chút, phải không?”

Lam Vong Cơ cũng đã nghĩ tới điều này:

“Ừm.”

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

“Lúc bái đường thành thân tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng cũng là vì muốn lừa đảo “Khế” thôi. Nếu như có thể khiến cho “Khế”cảm thấy quan hệ giữa chúng ta rất tốt, chẳng phải có thể khiến tiêu ký hiện ra hay sao?”

Hắn lại hỏi:

“Lam Trạm, tiêu ký của ngươi và Vong Cơ cầm thường sẽ hiện ra khi nào?”

Lam Vong Cơ đáp:

“Không phải lần nào dùng cũng hiện, chỉ một số trường hợp khi linh mạch hợp nhất đến cực hạn thì mới xuất hiện.”

Ngụy Vô Tiện có chút suy tư, gật gật đầu.

Cả hai người đều im lặng suy nghĩ.

Một lát sau, Ngụy Vô Tiện một tay thành quyền đấm vào lòng bàn tay còn lại, bất ngờ lên tiếng:

“Lam Trạm, ngươi thử ôm ta một cái xem nào.”

Lam Vong Cơ trố mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện “Ôi” một tiếng, vươn tay kéo y vào trong bóng cây, vô cùng đắc ý vòng tay ôm chặt lấy người trước mặt, nói:

“Giữa phu thê với nhau, quan hệ tốt chẳng phải cũng chỉ là nắm tay rồi ôm hôn thôi sao. Chúng ta thử ôm trước xem có tác dụng hay không.”

Lam Vong Cơ: “…”

Đầu tiên Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản vòng tay ôm cả người y lại, nhưng lại cảm thấy ôm cả hai tay y thế này không ổn lắm. Cho nên hắn bảo Lam Vong Cơ nâng tay lên cho mình vòng tay xuống dưới, ôm chặt lấy thắt lưng y.

“Thế này thì sao?”

Thiếu niên vóc dáng cao gầy, tuy rằng nhìn qua thấy không chênh lệch gì, nhưng khi tựa sát vào nhau thế này, Lam Vong Cơ mới phát hiện ra Ngụy Vô Tiện vẫn hơi thấp hơn mình một chút, bởi vậy cằm hắn vừa vặn có thể tựa lên vai y. Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ.

Bởi vì thường ngày Ngụy Vô Tiện thích nhất là trêu chọc y, tiện miệng nói vài ba câu cũng có thể dễ dàng chọc giận Lam Vong Cơ lập tức ra tay đánh nhau. Cho nên nếu như hai người có tiếp xúc thân mật với nhau, cũng chỉ giống như tối qua trong lúc giận quá mất khôn nên mới nhào đến mà cắn đối phương thôi, hoặc là lúc Lam Vong Cơ muốn khống chế hắn nên nhẹ nhàng nhéo nhéo eo.

Đơn giản ôm nhau một cái như thế này, đúng là chưa bao giờ có…

Thân hình thiếu niên mềm mại nhưng hữu lực, khí tức vẫn còn tràn ngập vẻ ngây thơ. Tuy rằng phơi nắng dưới ánh mặt trời toát hết mồ hôi nhưng lại chẳng có chút mùi lạ nào, ngược lại còn mang theo cảm giác tràn trề sức sống. Lúc này lại dứt khoát dang rộng tay, chủ động nhào vào lồng ngực y mà ôm ấp yêu thương.

Hắn không ngừng lẩm ba lẩm bẩm “Thế này thì sao?”, “Như vậy được không?”, “Còn thế này?”, vừa nói vừa điều chỉnh tư thế ôm y, càng ôm càng sát, hai cơ thể như dán chặt vào với nhau.

Hương hoa ngọc lan theo hơi thở lan đến từng ngóc ngách trong cơ thể, bỗng dưng khiến y có chút ngẩn ngơ. Người trong lòng giống như một cây thân leo thành tinh vậy, nhân lúc y sững sờ mà giữ chắc lại, sau đó tha thiết quấn lấy, siết chặt đến mức y hít thở không thông. Không phải Lam Vong Cơ chưa từng thấy dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của Ngụy Vô Tiện lúc hắn ngủ trong ngực y, nhưng thẳng thắn dứt khoát mà thân mật đến mức này, không mang theo chút ý đồ xấu xa nào, chỉ đơn giản đặt tay trên thắt lưng y nhẹ nhàng vuốt ve, nhu thuận tựa đầu lên vai, vô cùng dính người như thế này cũng không tệ chút nào. Rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng thấy có một chút cảm giác gì đó giống như… thỏa mãn lặng lẽ dâng lên rồi bao phủ đáy lòng mình, chính y cũng không hiểu được cảm giác đó là gì, chỉ có thể im lặng mím môi, không quen chút nào nhưng cũng không nỡ buông ra.

Tiếng cười lơ đãng của Ngụy Vô Tiện quất quýt bên tai y, mang theo hơi thở ẩm ướt ấm áp lại có chút lưu luyến. Hai tay hắn nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng Lam Vong Cơ, nói:

“Ôi, Lam Trạm, đừng để mình ta làm hết mọi việc chứ, ngươi làm ơn cho chút phản ứng đi mà.”

Hắn vừa dứt lời lập tức cảm thấy eo bị siết chặt, suýt chút nữa đứng không vững, vội vàng túm lấy lưng áo Lam Vong Cơ. Vốn dĩ chỉ là một cái ôm hời hợt, bỗng nhiên bị cánh tay mạnh mẽ kia giam chặt trong lòng, lồng ngực kề sát, hơi thở cũng gần đến mức không thể gần hơn.

Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên, cả người có chút ngơ ngẩn.

Chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi, đôi môi nhạt màu chỉ ở còn cách môi hắn một khoảng rất gần, đôi mắt màu lưu ly cực nhạt chăm chú mà nhìn, giống như chỉ cần khẽ chớp một cái thì mí mắt của cả hai cũng chạm vào nhau luôn vậy.

Hàng mi dài cong vút khẽ rung động, nhẹ nhàng gãi qua khiến đôi mắt Ngụy Vô Tiện có hơi ngứa ngáy. Hắn theo phản xạ nhắm mắt lại, cánh môi còn chưa hết sưng mấp máy lẩm bẩm:

“Ngứa…”

Trái tim Lam Vong Cơ đập dồn dập, một mảnh phiếm hồng lan từ cần cổ thon dài lên vành tai trắng nõn rồi không một tiếng động lẩn vào trong mái tóc đen nhánh. Y mím môi, cố gắng bình ổn trái tim đang nhảy nhót như muốn rơi ra khỏi lồng ngực mình lại, nhịn không được thở dốc vài tiếng thật nhỏ khó mà nghe thấy. Lúc mở miệng lên tiếng, thanh âm đã được đè xuống đặc biệt nhẹ nhàng:

“Để ta…”

14.

Đôi mắt nhạt màu lẳng lặng mà đánh giá hắn, Ngụy Vô Tiện dường như có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới đáy mắt Lam Vong Cơ. Hắn bỗng dưng cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cho dù đây chỉ là một cái ôm, nhưng hình như có gì đó không đúng lắm, lại chẳng biết nó sai ở chỗ nào. Nhưng mà… cũng chỉ có lúc kề sát nhau như vậy, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra người này đúng là đẹp quá mức quy định.

Thường ngày hắn thấy tuy rằng dung mạo y tuấn tú hơn người, nhưng vẻ mặt ngàn năm không đổi, mặc một thân đồ trắng như áo tang, khiến mỗi lần Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đều tặc lưỡi, cảm thấy cực kỳ không thú vị. Đó là lý do vì sao Ngụy Vô Tiện rất thích trêu chọc Lam Vong Cơ. Một người nhạt nhẽo đến cực điểm như vậy, ngược lại khiến người khác cảm thấy thú vị, hắn muốn nhìn khuôn mặt băng lãnh kia của Lam Vong Cơ phụng phịu nhiều hơn một chút…

Hai người quen nhau đã mười mấy năm, tốt xấu gì cũng xem như bị “buộc” lại với nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, thế mà Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy y cười lần nào, cho dù có tức giận thì nét mặt cũng chỉ biến hóa rất nhỏ. Lần này hắn cam chịu số phận đến Cô Tô đồng ý hôn sự hoang đường này, nói chung là trong lòng đã ôm tâm tư vò mẻ không sợ rơi. Dù sao thì Lam Vong Cơ nhịn không được thì cũng phải nhịn, cho nên hắn lại càng không sợ, muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế đó, tốt nhất là khiến cho Lam Vong Cơ không chịu được, tự thân đá văng hắn ra xa. Ngụy Vô Tiện cũng từng nhắc đến chuyện phân phòng, nhưng Lam Vong Cơ lại nghiêm túc làm theo sự dặn dò của Lam Hi Thần, xách cổ Ngụy Vô Tiện lên như xách một con gà, lôi hắn về phòng. Từ khi bị Lam Vong Cơ vô tình phát hiện ra chỗ nhạy cảm trên thắt lưng, cả người hắn luôn trong trạng thái đề phòng, sợ rằng người này sẽ động thủ trêu chọc nơi đó, cho nên suốt quãng đường đi dù giận đến mấy cũng cố nén xuống.

Ngụy Vô Tiện thừa nhận rằng, hắn không chỉ dùng cái ôm này để kiểm tra xem có thể khiến tiêu ký hiện ra không, mà còn để thử xem giới hạn của Lam Vong Cơ là ở đâu. Dù gì thì từ trước đến nay Lam Vong Cơ cũng không thích đụng chạm cùng người khác, bị một kẻ đã biết rõ như mình còn quang minh chính đại ôm lấy, có lẽ y sẽ trở mặt ngay thôi. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện không ngờ rằng, sau khi Lam Vong Cơ bị hắn ôm không những không trở mặt mà ngược lại còn… ôm hắn chặt hơn.

“Để ta…”

Cánh tay của Lam Vong Cơ đang đỡ sau lưng hắn vững vàng vô cùng, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy hơi thở êm ái ấm áp phả thẳng vào mặt, hai đôi môi như sắp chạm vào nhau đến nơi rồi… Vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, phảng phất còn trộn lẫn mùi đàn hương nhàn nhạt. Chẳng hiểu tại sao bỗng dưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Đôi môi nhạt màu khẽ giật giật, Ngụy Vô Tiện có cảm giác như sắp chạm vào môi mình đến nơi, có chút giật mình, theo bản năng hơi tránh ra một chút, lại bị người kia ôm chặt hơn. Rèm mi đen dài của Lam Vong Cơ buông xuống, khiến hắn chẳng thể nào nhìn ra bất cứ điều gì trên nét mặt mờ mịt kia. Ngụy Vô Tiện nghiêm túc suy nghĩ một chút, hết sức quả quyết đưa ra một kết luận.

Hắn thầm nghĩ: Nhất định là tên tiểu cổ bản này muốn trả thù mình.

Bản tính thiếu niên vốn dễ dàng nổi nóng, cho nên lần trước lên giường đầu óc hồ đồ túm lấy nhau cắn xé một trận cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện nghĩ lại sáng nay bị người này nhéo thắt lưng, hôm trước còn bị y túm cổ áo xách lên lôi qua kéo lại… Thù mới nợ cũ theo ký ức dâng lên trong lòng, khiến Ngụy Vô Tiện tức giận đến mức nghiến răng ken két. Hắn hơi nheo mắt lại, bàn tay đang túm chặt áo Lam Vong Cơ cũng thả lỏng ra, sau đó vỗ vỗ lên thắt lưng y, cười nói:

“Lam Trạm, đừng nói với ta là ngươi không biết phải ôm ta thế nào cho đúng nhé?”

“…”

Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ lúc nãy mình có chút xúc động, lực tay hơi mất đi khống chế, không ngờ rằng lại trở thành tư thế hai người đang muốn hôn nhau mà chưa hôn được như vậy. Nhưng mà giờ phút này còn buông ra thì có chút rất không tận tâm, cho nên chỉ có thể tiếp tục duy trì, giả vờ như đây chỉ là một cái ôm bình thường. Y nhìn sang chỗ khác, bất động thanh sắc dời ánh mắt khỏi đôi môi mềm mại kia, nhàn nhạt nói:

“Ta biết…” Y dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Ôm.”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Ồ…”

Hắn nở một nụ cười xấu xa, dài giọng nhẹ nhàng buông ra một tiếng, trái lại ngoài mặt lại thuận theo động tác ôm của Lam Vong Cơ mà kề sát vào người y thêm một chút, thong thả ghé bên tai nói:

“Thật ra, ngươi có thể ôm ta chặt thêm chút nữa mà… Nếu không thì có vẻ chúng ta vẫn chưa đủ thân mật lắm.”

Khoảng cách giữa hai người đã gần lắm rồi, Ngụy Vô Tiện lại còn ghé sát lại, gần như sắp hôn đến nơi luôn. Toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ thành một đường thẳng, đôi mắt vốn bình tĩnh như mặt hồ lại bắt đầu có chút né tránh. Ngụy Vô Tiện đại công cáo thành, cực kỳ khoái trá, trong lòng vui vẻ nghĩ: chẳng lẽ ta còn không trị nổi ngươi sao?

‘Rắc.’

Trong không gian tĩnh lặng bên ngoài Tàng Thư Các, âm thanh cành khô bị giẫm gãy trở nên chói tai hơn nhiều. Chớp mắt một cái, Lam Vong Cơ như bừng tỉnh, đẩy mạnh người trước ngực ra, mi tâm nhíu chặt:

“Ai?!”

Ngụy Vô Tiện không ngờ y phản ứng lớn như vậy, bất ngờ bị đẩy ra, không kịp phòng bị, ‘bịch’ một phát va phải thân cây, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, hít vào một ngụm khí lạnh. Lam Vong Cơ khẽ đưa tay ra, cau mày muốn kéo người vừa bị đâm vào gốc cây đến mức đầu óc choáng váng dậy. Ngụy Vô Tiện vừa thấy y tới gần đã cảm thấy lưng mình đau buốt, theo bản năng né khỏi bàn tay kia, nhe răng trợn mắt nói:

“Lam Trạm, ngươi đừng có lại đây.”

Lần trước cũng vậy, lúc hai người vật lộn với nhau trên giường Lam Vong Cơ cũng suýt nữa thì đẩy hắn ngã đến mức bán thân bất toại*. Ngụy Vô Tiện xoa xoa lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thầm nghĩ may mà mình da dày thịt béo mới phúc lớn mạng lớn như vậy. Tay Lam Vong Cơ vươn ra đến nửa chừng lập tức cứng lại, nghe thấy hắn nói vậy cũng chỉ có thể lẳng lặng thu về, buông thõng bên người, có chút bất an siết nhẹ vạt áo. Ngụy Vô Tiện chống tay vào thân cây đứng lên, chỉ cảm thấy cái cây xù xì thô ráp này khiến lưng mình đau nhói, nói không chừng đã thâm tím thành một mảng rồi ấy chứ. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nói với thân cây phía sau:

“Ra đây!”

(*Bán thân bất toại: Liệt nửa người.)

Cánh hoa ngọc lan đầu cành buông lơi theo cơn gió rì rào, xoay tròn trong không trung rồi đáp xuống trên đầu trên vai hai người, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thở dài, giẫm giẫm vạt áo dưới chân, nói:

“Đừng trốn nữa, góc áo của ngươi cũng bị ta túm được rồi.”

Góc áo dưới chân hắn giật giật, giống như đang bị ai đó khổ sở kéo lại. Nhưng chân trụ của Ngụy Vô Tiện giẫm cực kỳ vững, người kia có kéo thế nào cũng không thể di dịch dù chỉ một chút. Ngược lại, Ngụy Vô Tiện chỉ nhích chân đã lôi được một Nhiếp Hoài Tang từ phía sau thân cây ra.

‘Roạt!’

Quạt xếp được ai đó mở ra, cánh quạt run rẩy bất an. Nhiếp Hoài Tang dùng quạt giấy che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ hai mắt, giống hệt như người vừa thấy hiện trường một vụ thảm sát, chim sợ cành cong.

“Ngụy huynh…”

Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, nhìn gã từ trên xuống dưới, cười nói:

“Nhiếp huynh, huynh đến từ phương nào, có chuyện gì cần làm sao?”

Nhiếp Hoài Tang thấy hắn không gọi thẳng tên mình mà dùng tôn xưng, toàn thân lập tức nổi da gà, nói:

“Ngụy Ngụy Ngụy Ngụy huynh không cần khách khí như vậy. Hôm nay ta mới đến, vừa dọn phòng xong, đi qua đây thì nghe thấy động tĩnh nên tò mò muốn lại gần liếc mắt một cái xem thế nào. Không nghĩ rằng…”

Gã dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ sắc mặt bình tĩnh nhưng khí thế không yếu chút nào đằng sau Ngụy Vô Tiện, trong lòng than khóc “Ta xong đời rồi”, run run rẩy rẩy dùng quạt che luôn cả đôi mắt mình lại.

“Không nghĩ rằng lại gặp phải… chuyện tốt của hai vị. Là do ta lỗ mãng rồi.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Lam Vong Cơ buông mi suy nghĩ, không nói một lời.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy gã nói như vậy, một trận buồn nôn lập tức dâng lên, hung hăng giật lấy cái quạt của Nhiếp nhị rồi quạt phành phạch. Nhiếp Hoài Tang dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn hắn, rồi lại nhìn Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn, nửa câu cũng không dám nói, chỉ co rúm tại chỗ dùng tay bưng kín mặt, giống như vừa thấy cái gì quá sức chịu đựng, phải giả vờ như chưa thấy gì hết. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nói:

“Ai nói với ngươi là chuyện tốt? Chuyện tốt cái đầu ngươi ấy, ta và Lam Trạm là có chuyện nghiêm túc cần xử lý, tại sao từ miệng ngươi nói ra lại thành quái dị như vậy hả.”

Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ: Hai người hôn cũng sắp hôn đến nơi rồi, chuyện “nghiêm túc” là chuyện này à.

Nhiếp Hoài Tang yếu ớt nói:

“Ngụy huynh, ngươi cũng không cần giấu giếm ta. Chuyện gần đây ngươi và Lam nhị công tử thành thân, cũng không phải là ta không biết.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện xấu dần đi:

“Làm sao ngươi biết được?”

Nhiếp Hoài Tang nói:

“Cũng đâu phải mình ta biết, mấy người đi cùng ta cũng đang bàn tán chuyện này mà. Dù sao năm đó cũng không thể hoàn toàn phong tỏa tin tức, nên là những chuyện nên biết vẫn.. biết… được…”

Giọng gã ngày càng run rẩy, thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện càng ngày càng thối, sắp đen giống như cái đít nồi đến nơi rồi. Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, điều chỉnh lại nét mặt, sau đó mỉm cười nói:

“Ồ, vậy sao…”

Câu này lẽ ra chỉ là một câu hỏi, nhưng chẳng hiểu sao vào tai Nhiếp Hoài Tang lại giống như hắn sắp muốn giết người diệt khẩu vậy. Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ trốn ra sau gốc cây, suýt nữa thì ngã nhào trên đất, gào lên:

“Lam nhị công tử, ta thực sự không cố ý nhìn trộm các ngươi mà! Các ngươi cứ coi như chưa phát hiện ra ta không được sao! Ta đi ngay đây! Các ngươi cứ tiếp tục đi!”

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:

“Ngươi cầu xin y thì có ích gì?”

Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn chằm chằm, đỏ mặt tía tai. Một lúc lâu sau, gã mới khó khăn hít vào một ngụm khí lạnh, nói:

“Ngụy… Tiểu Lam phu nhân, ngươi tha cho ta đi!”

Ngụy Vô Tiện nổi giận:

“Ngươi vừa gọi ta là gì?!”

Nhiếp Hoài Tang nói:

“Tiểu Lam… phu nhân đó…” Gã dừng lại một chút, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Lam Vong Cơ: “Chẳng lẽ Lam nhị công tử là… Ngụy phu nhân sao? Không đúng, ngươi cũng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, chính là từ đầu đến đuôi đã qua cửa Lam gia rồi, phải là tiểu Lam phu nhân mới đúng chứ.”

Ngụy Vô Tiện tức quá hóa cười:

“Ngươi…”

Hôm qua thì là cái đám sư đệ không tim không phổi kia chỉ vì một con diều xinh đẹp mà bị thu mua, cung cung kính kính mà gọi hai chữ “cô gia”. Đến hôm nay thì là cái tên Nhiếp Hoài Tang này tọc mạch lung tung bắt gặp hai người họ đang thật thật giả giả “hôn nhau”, lập tức gọi hắn là “tiểu Lam phu nhân”…

Ngụy Vô Tiện siết chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng ra, siết lại buông ra mấy lần, cố gắng kìm nén lửa giận đang bốc lên trong lòng.

“Nhiếp nhị, ngươi xong đời rồi!”

Ngụy Vô Tiện choàng tay lên vai gã, nghiến răng nghiến lợi cười cười kéo người đến, chuẩn bị đánh cho một trận. Ai ngờ hắn mới chỉ vung tay lên đến nửa đường thì đã bị túm chặt lại trong tiếng kêu gào thảm thiết của Nhiếp Hoài Tang. Ngụy Vô Tiện bực bội nói:

“Làm sao?!”

Nhìn qua thì động tác của Lam Vong Cơ không có lớn lắm, nhưng sức lực thì dư thừa. Y túm chặt lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, thản nhiên nói:

“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Ngụy Vô Tiện vò mẻ không sợ rơi nói:

“Từ khi nào mà ta lại phải tuân thủ quy củ của Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà các ngươi?”

Lam Vong Cơ gật đầu một cái, nói:

“Bây giờ ngươi phải tuân theo.”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Lý do?!”

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút kỳ quái, giống hệt như lúc phát hiện ra khối thịt mềm ở trên thắt lưng hắn, thong thả thấp giọng nói:

“Tiểu Lam phu nhân…”

15.

Lúc Ngụy Vô Tiện bị thiếu niên có lực tay lớn vô cùng kia túm cổ xách về phòng, toàn thân còn trong trạng thái bùng nổ.

“Tiểu Lam phu nhân cái rắm chó gì chứ, người nào thích làm thì đi mà làm! Ta đây cũng chưa từng thừa nhận!”

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

“Chính ngươi đồng ý bái đường thành thân cùng ta.”

Ngụy Vô Tiện bị nghẹn một chút:

“Đồng ý bái đường cùng ngươi không đồng nghĩa với việc chuyện gì cũng phải nghe theo ngươi.”

Lam Vong Cơ nói:

“Đã thành thân với ta, có tên trên gia phả của Lam thị, cho dù ngươi có muốn càn quấy, cũng phải an phận thủ thường đến khi giải quyết “Khế” xong.” Y dừng lại một chút, nói: “Còn ầm ĩ nữa, cấm ngôn.”

Ngụy Vô Tiện há mồm muốn tranh luận, nhưng vừa mở miệng đã phát hiện ra mình không thể phản bác gì cả, chỉ đành hữu khí vô lực ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy thì hiểu cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu nghe lời rồi.

Đúng vậy, từ trước đến nay hình như Lam Vong Cơ bị người này quấy rối đến mức phải nhiều lần dời mắt mới xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng. Vốn dĩ Tàng Sắc cho hai người bọn họ thành thân là để qua mặt cái “Khế” kia, nhưng nếu trong khoảng thời gian đó, hai người bọn họ không thể tâm bình khí hòa mà sống chung thật tốt thì ngay cả người ngoài như Nhiếp Hoài Tang cũng không lừa gạt được, sao có thể giả vờ diễn thật chân thực được đây?

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân mà Lam Hi Thần không để cho họ chia phòng mà ngủ. Trong mắt người đời, bọn họ đã sớm bái đường thành thân, y là phu quân của Ngụy Vô Tiện, đương nhiên là phải thương hắn yêu hắn đối tốt với hắn. Mà Ngụy Vô Tiện tuy đã vào cửa Lam gia, nhưng lúc nào cũng kiếm cớ ầm ĩ với y…

Từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ luôn có quyền bắt người này phải ngoan ngoãn phối hợp với y, bởi vì chính miệng Ngụy Vô Tiện đáp ứng cái chuyện bái đường thành thân này, cùng y ký kết một cái “Khế” vô hình khác, đồng ý cùng nhau diễn trò đến thời khắc cuối cùng. Nhưng mà từ khi bắt đầu Ngụy Vô Tiện chưa từng ngoan ngoãn phối hợp, như vậy thì chẳng phải là hôn ước kia cũng không có tác dụng gì sao.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ đạo lý này, biết hai người phải giả vờ cầm sắt hòa minh, giả vờ thân mật gắn bó mới có thể bình yên mà vượt qua tuổi mười bảy. Nhưng chính bản thân hắn không nuốt trôi nổi cục tức này, ngoài miệng thì đồng ý thành thân, nhưng trong lòng vẫn tìm phương nghĩ pháp để gây rối.

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện vô lực nằm trên giường như một quả bong bóng xì hơi, khẽ mím môi, thấp giọng nói:

“Ngụy Anh, sau lưng ngươi…”

Lam Vong Cơ còn chưa nói xong đã bị một cỗ sức mạnh thật lớn đánh thẳng đến, lôi y xuống đè chặt trên giường.

Thân thể dẻo dai hữu lực như chú báo nhỏ nằm đè lên người y. Ngụy Vô Tiện dùng Định thân thuật với Lam Vong Cơ, ghim chặt hai cổ tay y xuống giường, sau đó trèo lên thắt lưng y ngồi, liều chết đè y lại, mắt chạm mắt, mặt đối mặt, chuẩn bị nghiêng người dán xuống. Sắc mặt Lam Vong Cơ xấu cực kỳ, nói:

“Ngụy Anh, ngươi làm gì đấy?!”

Ngụy Vô Tiện cũng tỏ vẻ ngượng ngùng, mày kiếm khẽ nhíu, vuốt ve mặt Lam Vong Cơ, nói:

“Ô kìa, ta có thể làm gì được chứ? Chậc chậc chậc, Lam nhị công tử, xem ngươi hoảng hốt chưa kìa.”

Lam Vong Cơ sửng sốt:

“Ngươi…”

Ngụy Vô Tiện ý vị thâm trường nói:

“Hai ta không phải đã bái đường rồi sao? Thành thân cũng thành thân rồi, động phòng… ừ thì coi như là chưa động phòng đi, nhưng hôn một cái cũng không có gì sai phải không?”

“Vớ vẩn!” Lam Vong Cơ thở dốc một tiếng thật nhỏ, muốn cố gắng phá vỡ thuật Định thân: “Tránh ra.”

Ngụy Vô Tiện yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt y, nói:

“Vừa rồi không phải còn rất hung hãn sao, còn gọi ta là “phu nhân” kia mà. Sao bây giờ chỉ đón nhận một nụ hôn thôi cũng sợ đến mức này. Lam nhị công tử đúng là chưa từng hôn ai có khác.”

Hắn vốn chỉ vì muốn phân thắng bại mà quấy rối một trận thôi, thầm nghĩ kiểu gì cũng phải gỡ lại được một ván, nhưng không nghĩ đến Lam Vong Cơ sẽ có phản ứng lớn như vậy. Trong lòng Ngụy Vô Tiện đắc ý dạt dào, nghĩ: Đêm qua không may hôn phớt cũng tức giận hoảng loạn, hôm nay suýt chút nữa hôn cũng mang cái dáng vẻ giật mình sợ hãi như vậy, xem ra đây là điều Lam Trạm sợ nhất, lấy ra làm trò đùa cũng không tệ chút nào.

Men say chiến thắng khiến đầu óc hắn quay cuồng, nghĩ ra được một chiêu thức đả thương đối thủ một ngàn thì mình cũng tự tổn hại tám trăm. Muốn hôn thì hôn thôi, nếu đã xác định phải diễn trò cho đạt thì sớm muộn gì chẳng phải hôn, tranh thủ hôm nay bắt nạt y một chút. Hai mắt Lam Vong Cơ trừng lớn, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó cười cợt mà hôn lên trán y ‘chụt’ một cái, rồi lại cọ cọ cánh môi mềm mại vào mi mắt y.

Tuy Ngụy Vô Tiện nói là muốn hôn, nhưng động tác lại vô cùng trúc trắc. Hắn cũng không biết hôn một người thì như thế nào, chỉ nghĩ rằng môi chạm môi thì chính là hôn thôi, cho nên đôi môi mềm mại đáp nhẹ lên bên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, sau đó dịu dàng lướt xuống, chạm khẽ vào đôi môi mỏng nhạt màu kia. Ngụy Vô Tiện chép miệng một cái, như này gọi là hôn sao, nếu như vậy thì mình cũng đâu thiệt thòi, môi Lam Trạm thơm như vậy cơ mà. Không phải chỉ là chạm nhẹ môi nhau một chút thôi sao, còn tưởng chuyện gì to tát lắm cơ.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy sự run rẩy của y dưới lòng bàn tay mình, nhìn lại Lam Vong Cơ thì đã thấy nét mặt y giống hệt như là bị cưỡng ép, trong đáy mắt ánh lên sự ẩn nhẫn đến cực độ. Hắn biết rõ người này cuối cùng cũng bị mình chơi lại một vố, nhe răng cười tít cả mắt, lại còn cố tình mềm giọng xuống sao cho nhỏ nhẹ dịu dàng:

“Phu quân đừng vội mà, đợi ta chậm rãi hầu hạ ngươi.”

Hắn gọi tiếng phu quân kia cũng không cảm thấy thẹn thùng tí nào. Danh xưng này gọi cũng không sai, dù sao lúc nãy Lam Vong Cơ cũng gọi hắn như vậy còn gì.

Một bên vành tai của Lam Vong Cơ bắt đầu đỏ ửng, mấy ngón tay cuộn lại, bấu chặt lên nệm giường, hơi thở rối loạn. Thân thể người đang đè trên y ấm áp vô cùng, giống như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ trong lòng, tuy nhiên lại cực kỳ mềm mại, hai bắp đùi còn không ngừng cọ qua cọ lại bên hông y, tìm một tư thế ngồi thoải mái. Ngụy Vô Tiện đang ôm lấy mặt y, đặt từng nụ hôn nhẹ lên mí mắt, hệt như một chiếc lông vũ mềm đang mơn man lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, dịu dàng tinh tế, hơi thở thiếu niên mang theo mùi cỏ xanh tươi mát quất quýt trong không gian. Nhưng mà cái thuật Định thân chết tiệt kia lại khiến Lam Vong Cơ không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đành phải để mặc Ngụy Vô Tiện tùy ý trêu ghẹo hôn khắp mặt mình. Nụ hôn lướt dần từ đôi mắt đang khép hờ của Lam Vong Cơ xuống sống mũi cao vô cùng, cuối cùng dừng lại trên gò má y mà hôn ‘chụt’ một cái thật kêu, giống như sợ Lam Vong Cơ không nghe thấy vậy. Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo tai Lam Vong Cơ, giả vờ kinh ngạc.

“Lam Trạm, sao tai ngươi lại nóng thế này hả, thẹn thùng xấu hổ chết đi được.”

Hắn dừng lại một chút, sau đó cười cực kỳ không đứng đắn, cúi đầu hôn lên tai Lam Vong Cơ.

“Đừng lo, ta đây sẽ cố gắng dịu dàng một chút.”

Lam Vong Cơ hít thở không thông, bờ mi đang khép lại run rẩy lợi hại, không nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đang lướt thẳng xuống môi mình, sau đó vén mấy sợi tóc đang vương trên gò má ra sau tai. Hơi thở ẩm ướt nhẹ nhàng phả lên cánh môi cứng đờ đang mím chặt, hai mắt nhắm kín khiến cho cảm giác đối phương đang từ từ tới gần rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đôi môi phiếm hồng căng mọng như phủ một tầng hơi nước dưới tán ngọc lan khi nãy bây giờ đang khẽ cong lên thành một nụ cười, mang theo cả sự kiêu ngạo của thiếu niên phong thần tuấn lãng kia. Rất nhanh, cánh môi mềm mại đó cọ cọ lên khóe môi y, động tác vô cùng thân mật, muốn hôn nhưng lại chưa hôn. Sau đó không báo trước một tiếng, đôi môi êm ái đó đặt lên môi y, dịu dàng mà đè xuống một chút, để y có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt ngào trong trẻo ấy.

Đuôi mắt Lam Vong Cơ đỏ ửng, giống hệt như vừa bị ức hiếp, siết chặt hai bên y phục đến mức đốt ngón tay trắng bệch, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa lúng túng. Y không muốn thừa nhận, nhưng một loại cảm giác kỳ lạ lại dâng trào từ đáy lòng, đánh thẳng lên đại não.

Nhưng mà, hơi thở ẩm ướt mềm mại kia chỉ dừng lại gần như vậy trong chốc lát rồi lại vội vã tách ra. Lúc sau, một trận cười điên cuồng vang lên, lồng ngực đang kề sát y rung lên từng hồi:

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Lam Trạm, hóa ra là ngươi sợ cái này!”

“Ngươi nói xem, nếu sau này thành thân, lúc hôn cô nương nhà người ta chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết sao!” Ngụy Vô Tiện cười đến mức suýt nữa thì lăn ra giường: “Ta còn tự hỏi sao ngươi lại phản ứng mạnh vậy, hóa ra là vừa không muốn hôn vừa sợ hôn sao.”

Ngụy Vô Tiện đập giường ầm ầm, cười không ngừng được:

“Cười chết ta! Lam nhị công tử như vậy mà lại sợ hôn môi! Để người ngoài biết thì mặt mũi của Vân Thâm Bất Tri Xứ mất hết! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Sắc mặt Lam Vong Cơ cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm cái người đang nằm úp trên ngực mình, thiếu niên kia còn ôm lấy mặt y, nghiêm túc mà quan sát. Hắn cười đến mức vô tâm vô phế, khiến người khác tức đến hộc máu:

“Có muốn ta đây dạy cho ngươi phải làm thế nào không?”

Hắn chỉ chỉ vào môi mình, cậy vào việc Lam Vong Cơ bây giờ không có cách nào trị được hắn, cười hì hì nói:

“Bản công tử có lòng tốt, không thu phí, chỉ cần muốn muốn học thì ta sẽ dạy. Tốt xấu gì ta đây cũng là người thân kinh bách chiến.”

“Thân kinh bách chiến?” Giọng nói trầm thấp từ tính mang chút lạnh lẽo vang lên.

Ngụy Vô Tiện nói:

“Đúng vậy, không phải chỉ là đón nhận một nụ hôn thôi sao, có gì to tát chứ, đừng khách sáo, để ta dạy ngươi.”

Lam Vong Cơ im lặng một lát, sau đó khẽ gật đầu, thản nhiên đáp ứng:

“Được.”

Ngụy Vô Tiện vẫn còn cười:

“Ha ha ha ha ha ha ha… Ơ, ngươi cử động được à?”

Lúc này hắn mới nhận ra, thế quái nào mà Lam Vong Cơ lại có thể gật đầu được nhỉ.

Nhưng mà đã quá trễ rồi…

Cánh tay đang đặt sau thắt lưng Ngụy Vô Tiện nhéo mạnh một cái, khiến cho cả người hắn run lên, vòng eo mềm nhũn, chỉ kịp rên lên một tiếng trầm thấp đã bị người ta đè úp xuống, hai cổ tay bị túm chặt, người thì bị y dùng hai chân giam lại.

Cảm giác tê dại vẫn chưa qua đi, cả người Ngụy Vô Tiện mềm nhũn. Nhưng bàn tay người nọ đang mơn trớn sau thắt lưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, mấy đầu ngón tay không một tiếng động vuốt ve chỗ nhạy cảm kia. Đôi mắt nhạt màu dưới hàng mi đen dày nhìn hắn chằm chằm, hô hấp tán loạn vẫn chưa trở lại bình thường, y cố gắng kìm lại tiếng thở dốc thật nhẹ của mình.

“Đừng… đừng có sờ chỗ đó…”

Ngụy Vô Tiện thấp giọng rên lên một tiếng, khuôn mặt bắt đầu phiếm hồng, sau khi bị người ta xoa nắn khối thịt mềm mại kia chỉ có thể vô lực mà nằm xụi lơ trong vòng tay của Lam Vong Cơ, giống hệt như một con mèo nhỏ bị người ta túm lấy cái gáy mà vuốt ve, trở nên ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Khóe miệng hắn run lên, đầu óc loạn thành một đoàn, muốn vung tay gạt cánh tay của Lam Vong Cơ đang đặt ở thắt lưng mình ra, lại bị người kia túm lấy cánh tay mềm mại mà giữ chặt trong lòng bàn tay.

Lam Vong Cơ thở gấp một tiếng thật nhẹ, giữ lấy cái cằm tinh xảo của người trong lòng, cúi đầu xuống, dùng môi của chính mình nhẹ nhàng mô phỏng lại hình dạng của cánh môi mềm mại xinh đẹp kia. Sau đó, y hung hăng cắn mút đôi môi đỏ mọng của Ngụy Vô Tiện, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên giữa nụ hôn nồng nhiệt:

“Được, ngươi dạy ta.”

16.

Ngụy Vô Tiện không cười nổi nữa.

Bản thân hắn chỉ muốn trêu chọc Lam Vong Cơ một chút thôi, cũng không thật sự muốn hôn. Cho dù hắn không biết rõ mấy chuyện này lắm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chỉ môi chạm môi đã là cực hạn rồi, hôn miệng kiểu này thì… chắc chắn phải có quan hệ cực kỳ thân mật mới có thể làm cùng nhau được.

Người đang cắn lấy cánh môi hắn bây giờ không đơn giản chỉ muốn hôn, mà giống như đang trút giận vậy, ngậm lấy cánh môi mềm mà nhay cắn khiến hắn có chút đau nhức. Bàn tay to lớn vẫn vững vàng đỡ lấy thắt lưng hắn, vuốt ve khối thịt mềm mại kia. Tuy rằng không một câu dư thừa, nhưng ý tứ uy hiếp ăn miếng trả miếng lại vô cùng rõ ràng.

Lam Vong Cơ cúi đầu, thở gấp một chút, giọng nói có chút khàn đặc:

“Ngươi dạy?”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Đã lỡ leo lên lưng cọp mất rồi, Ngụy Vô Tiện không biết bây giờ nên cắn môi hôn tiếp chờ thời cơ để bước xuống*, hay là nhận thua rồi nói vừa rồi mình chỉ đùa mà thôi?

(*Câu gốc 顺坡下驴 – thuận pha hạ lư, nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài, trích từ chương 17 tiểu thuyết “Phong vân sơ ký” của Tôn Lê: “Tên mù Điền Đại thở dài, nhân tiện dựa theo sườn dốc mà xuống khỏi lưng lừa, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi”.)

Nếu như hôn tiếp…

Lần trước hai người họ ù ù cạc cạc cũng xem như là hôn rồi. Ngụy Vô Tiện cảm thấy hai thiếu niên không cẩn thận môi chạm môi, cho dù có là hôn, cũng xem như bị chó cắn một phát là được. Thêm nữa, cứ cho rằng hắn hôn Lam Vong Cơ thì cũng là Lam Vong Cơ chịu thiệt chứ không phải hắn. Một tên tiểu cổ bản vừa dễ xấu hổ vừa không thích tiếp xúc với người khác lại không cẩn thận để mình vấy bẩn như vậy, chậc chậc chậc.

Còn nếu không hôn…

Chính mình chỉ vừa chơi lại được y một vố, sao có thể tỏ ra yếu thế để mất hết mặt mũi như vậy được?

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không thể dễ dàng chịu mất mặt như vậy được, lập tức nghiến răng, quyết tâm tiếp tục hôn. Hắn bị y đè dưới thân, cả người mềm nhũn tê dại, giống như chẳng còn tí sức lực nào, khàn giọng nói:

“Dạy thì dạy!”

Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng qua chỉ là nhất thời xúc động mà thôi. Hệt như khi đối diện với Ngụy Vô Tiện, y luôn không giữ được bình tĩnh, bị hắn trêu chọc đến mức đáy lòng ngứa ngáy.

Rõ ràng là cần phải cáu giận cái người ai cũng có thể hôn đang ngọ ngoa ngọ nguậy trong lòng mình kia, hơn nữa còn khiển trách một câu “không biết xấu hổ”, nhưng lúc bị Ngụy Vô Tiện mang tâm lý hiếu thắng cực mạnh giữ lấy gáy rồi ngửa đầu dán sát môi lên, y lại không thể khống chế được ham muốn buông thả suy nghĩ phải khắc chế thủ lễ của mình, ngay cả năng lực tự chủ cũng bị người này bẻ gãy đến không còn một mảnh. Rèm mi đen dài của Lam Vong Cơ run rẩy lợi hại, vành tai ngày càng đỏ, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt màu lưu ly cực nhạt, giống hệt như một con chim lướt nhẹ qua mặt hồ, khiến nó trở nên dập dờn gợn sóng.

Dường như người nọ bị đau, nức nở mà “ui chao” một tiếng, hàm hồ nói:

“Lam Trạm, đầu tiên người thả miệng ta ra đã, đây là cắn, không phải hôn.”

Lam Vong Cơ: “Ừm…”

Ngụy Vô Tiện nhận thấy động tác cắn môi thả lỏng ra một chút, cảm giác sợ hãi đang bao trùm cơ thể cũng vơi đi nhiều. Vừa thấy dáng vẻ ngây ngô cuống quýt của Lam Vong Cơ, trong lòng lập tức dâng lên một cơn khoái chí điên cuồng. Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng không quá hiểu biết mấy chuyện ôm hôn này, thầm nghĩ chắc là chỉ chạm môi rồi liếm liếm là xong. Vì cần diễn ra bộ dáng vô cùng thông thạo, nên hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi vươn lưỡi ra thử liếm liếm. Người đang bị hắn đè chặt gáy cũng dừng lại một chút, giống như là bị liếm đến giật mình. Ngụy Vô Tiện ra vẻ dày dặn kinh nghiệm nhéo nhéo gáy Lam Vong Cơ, liếm láp cánh môi nhạt màu kia, nói:

“Đừng căng thẳng, đây là bước đầu tiên.”

Động tác hắn tự cho rằng là hoàn toàn thuần thục kia, lúc rơi xuống môi Lam Vong Cơ lại giống như một con mèo nhỏ đang chần chần chừ chừ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm dọc theo bờ môi, cảm giác vừa ẩm ướt vừa mềm mại. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ đang đặt lên thắt lưng thiếu niên dẻo dai khẽ cuộn lại, vô thức bấu vào trong da thịt. Cảm giác mơ hồ kia từ trên môi lan thẳng xuống đáy lòng, cánh môi nhạt màu dần trở nên ẩm ướt, hơi thở ngọt ngào thơm mát của thiếu niên quấn quýt nơi đầu mũi. Lam Vong Cơ nghĩ đến việc lúc hắn hôn người khác cũng cân dẫn như thế này, nhẹ nhàng liếm láp trong tiếng thở dốc ướt át, một ngọn lửa giận mơ hồ bùng lên dưới đáy lòng, không kìm chế được mà mạnh tay mân mê làn da mềm mịn của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện bị y vuốt ve vòng eo, đến mấy đầu ngón tay cũng mềm nhũn, rên nhẹ một tiếng, thầm nghĩ đang hôn còn bị người ta ghim chặt tử huyệt, lập tức không thèm liếm nữa, trực tiếp dán môi lên, hờn dỗi nói:

“Đây là bước thứ hai.”

Lam Vong Cơ: “Ừm…”

Bốn cánh môi đã ướt đẫm, lúc chạm vào nhau chỉ cọ nhẹ một chút cũng cảm thấy ngứa ngáy, so với nụ hôn khô khốc lần trước lại có thêm vài phần tê dại không nói nên lời, khiến cho đáy lòng hai người không nhịn được mà run lên. Đôi môi căng mọng của Ngụy Vô Tiện vẫn còn dấu răng lưu lại từ đêm qua, lúc ấy còn bị rách đến rỉ cả máu, giờ lại mềm mại dán lên môi y, mang theo cả chút nhiệt ý nhàn nhạt.

Lam Vong Cơ bị hắn dùng cánh môi cọ qua cọ lại trêu chọc, cuối cùng không khống chế được nữa, há miệng ngậm lấy cánh môi còn hơi sưng của người kia, trúc trắc mà liếm thử một chút. Cả người Ngụy Vô Tiện cứng đờ, ngơ ngẩn mà giương mắt lên nhìn y. Lam Vong Cơ tránh ánh mắt của hắn, lúc lâu sau mới khàn giọng nói:

“Đây là… bước đầu tiên.”

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu ra, người kia đang học theo những gì mình dạy. Hắn ậm ừ “Ừm” một tiếng, sau đó thấp giọng nói:

“Đúng rồi.”

Trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hỗn loạn, dù sao thì cái gọi là bước đầu tiên và bước thứ hai kia đều là do hắn nói vớ vẩn mà thôi.

Nhưng Lam Vong Cơ chẳng hiểu tí gì về chuyện hôn nhau, chắc là không phát hiện ra đâu nhỉ.

Thiếu niên tuấn mỹ thanh lãnh, rèm mi đen dài khẽ buông, khuôn mặt nghiêng nghiêng để lộ xương hàm tinh xảo, bao quát toàn bộ đường nét rõ ràng trên khuôn mặt. Y nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của Ngụy Vô Tiện, không được thuần thục lắm mà liếm qua vết rách da ở miệng hắn, giống như dịu dàng vỗ về khóe môi sưng đỏ kia, không tạo nên động tĩnh lại vô cùng tỉ mỉ.

“…”

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thấm thía cái gọi là tự làm tự chịu.

Ngứa ngáy đến mức khiến cho đáy lòng người ta rung động, chỉ cảm thấy cảm giác tê dại khó nói thành lời lan ra toàn thân, từ đầu đến chân đều được ngâm trong mật ngọt, mấy ngón tay mềm mại siết chặt lấy vai áo của Lam Vong Cơ. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng đẩy vai Lam Vong Cơ ra, nói:

“Đủ… đủ rồi, không cần phải…”

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn siết chặt lấy eo hắn, cố chấp cúi đầu liếm lên miệng vết thương nơi khóe môi, cảm giác vừa đau vừa ngứa khiến cánh môi của Ngụy Vô Tiện khẽ run rẩy. Lam Vong Cơ cảm thấy thiếu niên trong lồng ngực mình dính người vô cùng, miệng thì nói “đủ rồi”, tay thì đẩy y ra, nhưng thân thể lại rất nhiệt tình mà chôn sâu vào trong cái ôm vững chãi kia, trong miệng còn phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Y thở gấp một tiếng, buông tha miệng vết thương, ngậm lấy cánh môi của Ngụy Vô Tiện mà mút mát, sau đó dán môi lên.

“Đây là… bước thứ hai.”

Y chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó nghiêng đầu thấp hơn nữa, cạy mở cánh môi Ngụy Vô Tiện, ngây ngô mà hôn liếm. Mấy ngón tay Ngụy Vô Tiện đang bấu chặt quần áo của Lam Vong Cơ run lên, hoàn toàn không nghĩ đến còn có thể hôn tới vậy, cảm xúc xa lạ theo kẽ răng tràn vào, cánh môi bị hôn đến tê rần. Hắn run rẩy hé miệng cắn lên môi Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bị cắn đau, mi tâm nhíu chặt, giống như bất mãn mà siết nhẹ cằm, miết đến mức Ngụy Vô Tiện có chút đau, vô thức hé răng ra không cắn nữa. Lam Vong Cơ nhìn người trong ngực mình, khuôn mặt đỏ ửng, dường như bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, ham muốn chinh phục mang theo chút tức giận nho nhỏ tràn ngập đáy lòng, đánh thẳng lên đại não y, khiến lý trí cũng dần tan rã. Lam Vong Cơ buông tha cho môi hắn, nặng nề thở ra một hơi, đồng tử dần dần trở nên thâm trầm, sau đó dùng chính môi mình bao phủ lên cánh môi đỏ mọng kia.

“Khoan… ưm!” Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng nhỏ vụn, đầu lưỡi của người kia cạy mở hàm răng hắn, tiến vào chiếm cứ lấy khoang miệng: “Ta đâu có dạy ngươi cái này?!”

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ run loạn, vành tai đỏ bừng, nghe thấy vậy cũng chỉ nhắm mắt lại, đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Y cũng không biết nên hôn thế nào cho đúng, nhưng trong lúc nhẹ nhàng chạm môi rồi liếm mút, chẳng hiểu sao có một ý niệm bắt đầu cắm rễ nảy mầm trong đầu y.

Y muốn cạy mở khóe miệng luôn nói những lời khiến người ta buồn lòng kia ra, sau đó dùng sức mà hôn mạnh thêm một chút…

Toàn thân Ngụy Vô Tiện bủn rủn, bám chặt lấy vai y, hai tay không biết bấu víu vào đâu, thắt lưng mềm nhũn như nước. Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve, sau đó vòng tay qua eo hắn, nhấc người bế lên đùi mình mà ôm. Tư thế ngồi này khiến hắn cao hơn Lam Vong Cơ một chút, giật mình vòng tay ôm lấy cần cổ đang hơi ngẩng lên của thiếu niên kia, bị người ta giữ gáy kéo xuống hôn đến mức hít thở không thông. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không hiểu đến cùng là hai người đang làm cái gì, chỉ cảm thấy như thế này sai vô cùng sai, nhưng lại vô cùng thoải mái.

Bàn tay của Lam Vong Cơ đang xoa bóp sau thắt lưng cũng không còn khiến hắn sợ hãi như lúc nãy nữa rồi, chỉ cảm thấy chỗ bị nhéo hơi nhói lên một chút, mỗi tấc da thịt dưới từng cái vuốt ve âu yếm kia càng trở nên nóng đến kinh người. Hơi thở của Ngụy Vô Tiện hỗn loạn, bị người ta hôn đến mức đầu óc choáng váng, đôi mắt đen nhánh như được phủ một tầng hơi nước cực mỏng, tiếng thở dốc tràn ra khỏi khóe miệng, phối hợp cùng Lam Vong Cơ khiến nụ hôn triền miên kia sâu hơn thêm chút nữa.

Nụ hôn này mang đầy hương vị chiếm đoạt, khiến cho đầu ngón tay hắn cũng không nâng lên nổi, cảm thấy bản thân giống như đang bị một con dã thú ngậm trong miệng vậy. Mấy ngón tay đang bấu chặt vai áo Lam Vong Cơ nhũn cả ra, run run mà luồn vào mái tóc đen nhánh như mực của y.

“A…”

Ngụy Vô Tiện nức nở một tiếng đau đớn, nhưng rơi vào trong tai người kia lại mang theo ý vị trêu chọc, mời gọi y mau đến tùy ý chà đạp mình. Hơi thở của Lam Vong Cơ cứng lại, dùng sức siết chặt lấy vòng eo nhỏ gầy của thiếu niên trong lòng, mạnh mẽ tách đôi chân thon dài kia ra, ép hắn ngồi vào giữa hai chân mình. Cái miệng nhỏ kia vừa ngọt ngào lại vừa câu dẫn, mềm mại hơn bất kỳ khối đường nào mà Lam Vong Cơ từng ăn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn trong lúc môi lưỡi quấn quýt, càng kêu càng dễ nghe.

Ngụy Vô Tiện bị y giữ chặt trong lòng, lúc nãy vừa mở chân ra khóa chặt hông người kia còn không cẩn thận chạm phải một chỗ nào đó cứng cứng, hoảng hốt đến mức cả người run lên, nước mắt đang đong đầy khóe mi như sắp trào ra đến nơi. Nhưng mà hắn đã sớm bị hôn đến mức đầu óc mơ màng, theo bản năng mà tìm kiếm thứ khiến mình cảm thấy thoải mái. Hắn ngồi giữa hai chân Lam Vong Cơ, bên trên môi lưỡi quấn quýt không ngừng, hạ thân lại yên lặng mà cọ cọ, cọ đến mức cả người sảng khoái vô cùng. Cảm giác kích thích giữa hai chân giống như dòng điện chạy đến từng tấc da thịt, khiến cho toàn thân Ngụy Vô Tiện run rẩy. Chỗ kia càng cọ lại càng thêm cương cứng, khóe mắt hắn ửng đỏ, trong miệng toàn là tiếng thở dốc mê loạn.

Lam Vong Cơ vốn cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, bị người trong ngực vừa thở dốc vừa trêu chọc, nụ hôn càng thêm thô bạo, chỉ hận không thể hôn đến mức nuốt luôn người kia vào bụng. Một tay của người kia bắt đầu mất khống chế, không ngoan ngoãn để yên mà là sờ soạng bụng dưới đã căng cứng của y, có vẻ như chuẩn bị vừa sờ vừa trượt xuống dưới… Lam Vong Cơ chợt bừng tỉnh, giống như bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh, không thể tin được mà trợn tròn mắt. Hình như người trong lòng cũng phát hiện ra y đang sững người lại, cực kỳ thân mật mà ôm lấy mặt y, đang thoải mái thì bị gián đoạn nên có chút bất mãn, vừa dán môi lên vừa lẩm bẩm:

“Muốn nữa…”

Thanh âm khàn khàn lại ướt át, Lam Vong Cơ nghe thấy lập tức siết chặt tay lại, hơi thở trở nên hỗn loạn. Bàn tay của Lam Vong Cơ nắm chặt thành quyền rồi buông lỏng ra, rồi lại siết chặt. Một lúc lâu sau, nhân lúc Ngụy Vô Tiện dứt ra một chút, y mới không một tiếng động rời môi khỏi nụ hôn. Yết hầu trượt lên trượt xuống một vòng, y đè thấp giọng, khó khăn gọi một tiếng:

“Ngụy Anh.”

Một tiếng “Ngụy Anh” này lập tức kéo thần trí đang dạo chơi ở nơi xa xôi nào đó của Ngụy Vô Tiện về, người trong vòng tay y cũng lập tức cứng đờ.

Ngụy Vô Tiện hít một ngụm khí lạnh, nghiêng người một cái, lăn từ trên đùi y xuống giường.

“Ta…”

Lam Vong Cơ siết tay thật chặt, cố gắng bình ổn hơi thở dồn dập, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ngươi…”

Khóe mắt Ngụy Vô Tiện vẫn còn ửng hồng ướt át, cổ áo lỏng lẻo, để lộ da thịt trắng nõn. Phần vải chỗ thắt lưng bị người ta nhào nặn nhăn nhúm. Chỉ cần nhìn qua cũng biết vừa nãy trong lúc ý loạn tình mê hai người đã sờ soạng nhau đến mức nào rồi. Mà tình trạng của Lam Vong Cơ cũng không tốt hơn là bao, cánh môi có chút sưng, áo ngoài bị kéo tụt quá vai, để lộ trung y cùng sườn cổ còn dấu răng chưa mờ. Chỗ giữa hai chân cũng bị người ta trêu chọc, nhìn qua đã thấy sai quá sai rồi.

Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, xoa xoa hai cánh tay cứng đờ:

“Ta và ngươi…”

Lam Vong Cơ dời mắt sang chỗ khác, lồng ngực vẫn còn phập phồng, khô khốc nói:

“Chỉ là hôn thôi…”

Ngụy Vô Tiện sửng sốt trong chớp mắt. Tiếp đến, hoảng bất trạch lộ* mà thuận theo lời y:

“Đúng đúng đúng! Chỉ là hôn thôi!”

(*Hoảng bất trạch lộ: hoảng hốt đến mức không biết chọn đường nào cho đúng.)

Lam Vong Cơ mím môi đáp:

“Ừ.”

Ngụy Vô Tiện cười “ha” một tiếng, muốn vươn tay ra vỗ vai Lam Vong Cơ, nhưng lại cảm thấy cái động tác đó vào lúc này kỳ cục vô cùng, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng thu lại, vỗ vỗ đùi mình, nói:

“Vậy, vậy từ sau ngươi cứ hôn như ta dạy nhé, học được chưa?”

Lam Vong Cơ:

“Rồi…”

Đôi mắt nhạt màu khựng lại một chút, Lam Vong Cơ thấp giọng nói:

“Tiêu ký của ngươi…”

“Hả?” Ngụy Vô Tiện sửng sốt một lúc, sau đó mới giật mình hiểu ra, “à” một tiếng, cúi đầu luống cuống mở vạt áo của mình nhìn vào bên trong. Lồng ngực trắng nõn kia chỉ lộ ra trước mắt Lam Vong Cơ trong một khoảnh khắc, nhưng cũng đủ khiến y phải tránh mắt đi chỗ khác. Ngụy Vô Tiện bên kia hô lên một tiếng, giống như cực kỳ ngạc nhiên:

“Đúng là có phản ứng này! Ta vừa cảm thấy ngực có chút nóng lên.”

Lam Vong Cơ lập tức thả lỏng, đáp:

“Ừ.”

Tuy rằng tiêu ký của y chẳng có phản ứng gì, nhưng nếu của Ngụy Vô Tiện có phản ứng, thì chuyện hôn nhau này đúng là một bước đi chính đáng, chứ không phải là… trong lúc ý loạn tình mê rồi ôm lấy nhau mà quất quýt hôn môi. Bản thân Lam Vong Cơ cũng không biết là mình đang dùng điều này để thuyết phục ai, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:

“Vậy là tốt rồi.”

Ngụy Vô Tiện qua loa kéo cổ áo lại, rầu rĩ nói:

“Đúng đúng đúng! Vẫn có tác dụng!”

Hai người im lặng một lúc lâu, sau đó đồng thời quay người sang hướng khác.

Ngụy Vô Tiện sột soạt sột soạt mặc lại quần áo, còn Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường nhắm mắt lại từ từ ổn định tinh thần. Một lúc sau, người ngồi sau cúi đầu mà cười một tiếng, giọng nói vẫn còn chút khàn đặc:

“Không nghĩ rằng cái tiêu ký này phải đợi chúng ta hôn nhau mới chịu xuất hiện.”

Lam Vong Cơ: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nhíu mày suy tư nói:

“Nếu sau này chúng ta hôn thêm vài lần nữa… có khi nào sẽ…”

Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ cuộn lại một chút, vành tai càng ngày càng hồng. Ngụy Vô Tiện có chút đăm chiêu, nói nhỏ:

“Hôn một lần mới hiện ra một chút như vậy, nói không chừng lần sau nếu hôn nửa canh giờ hay một canh giờ là có thể khiến nó lộ ra hoàn toàn rồi.”

Hắn dừng lại một chút, nói:

“Sáng sớm hôn một chút, giữa trưa hôn một chút, đến buổi tối lại hôn thêm chút nữa. Hợp lý!”

Lam Vong Cơ cố gắng thở gấp thật khẽ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hơi thở run rẩy. Người phía sau tạm ngưng, hình như cũng hơi chần chừ, rồi chọc chọc vào tay y, giống như hỏi ý kiến:

“Lam Trạm… ngươi thấy vậy được không?”

Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó thấp giọng thản nhiên nói:

“Được.”

“Được, vậy cứ quyết định vậy đi.”

Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, xoay người vùi mình vào trong đống chăn. Hắn tỏ vẻ buồn ngủ cực kỳ, ngáp dài rồi nói:

“Ngươi bận thì cứ đi trước đi, ta mệt rồi, đi ngủ trưa đây.”

Lam Vong Cơ trơ mắt nhìn chăn đệm vẫn còn lưu lại độ ấm bị hắn lôi ra, thậm chí đến áo ngoài cũng không thèm cởi, lăn thẳng vào bên trong. Khóe môi nhạt màu khẽ giật giật, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thốt ra, chỉ móc một lọ thuốc làm tan máu bầm từ trong tay áo, đặt xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Y đứng dậy nói:

“Tự bôi vào vết thương sau lưng mình.”

Ngụy Vô Tiện “Ừ ừ” mà mơ màng đáp lại một tiếng:

“Đa tạ.”

Ngụy Vô Tiện cuốn chặt mình trong chăn, cho dù nóng đến mức toát hết mồ hôi cũng không dám thò đầu ra nhìn. Giữ nguyên một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân bước ra khỏi Tĩnh thất. Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, ló mắt ra ngoài thăm dò, thấy đúng là Lam Vong Cơ đi ra ngoài rồi. Tuy không biết y bận cái gì, nhưng thôi đi ra ngoài là được rồi.

Ngụy Vô Tiện luống cuống cúi đầu mở vạt áo của mình ra, cẩn thận nhìn chằm chằm một lúc, nhưng không nhìn thấy bất kỳ cái gì hết. Hắn không hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của Lam Vong Cơ khi nãy, chắc là tiêu ký của y cũng có phản ứng rồi. Ngụy Vô Tiện không dám nghĩ lại những câu hồ ngôn loạn ngữ mà mình vừa nói, “ôi” một tiếng rồi vùi đầu vào trong chăn, lăn qua lộn lại trên giường.

Có phản ứng cái quái gì! Nóng lên cái quái gì!

Tiêu ký của mình vốn không hề xuất hiện!

Hắn chỉ nói nhăng nói cuội kiếm cớ để có thể tiếp tục hôn thôi!

Đệt!

Đệt! Đệt! Đệt!

Ngụy Vô Tiện vô cùng hoảng hốt, cực kỳ sợ hãi. Hắn phát hiện ra lúc hôn Lam Vong Cơ bản thân không hề thấy chán ghét chút nào, ngược lại còn vô cùng… hưởng thụ.Thoải mái muốn chết, thậm chí… còn muốn nhiều hơn nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp