[Boylove] Điên cuồng vì em

Chap 2


2 tháng


6.

“Chỉ cần em lên giường với tôi, tất cả những tên khốn kiếp đã đụng đến em, tôi sẽ hành chúng ra bã.”

Tên quái vật nghiêng người đến sát gần tôi, hơi thở của gã phà vào mặt tôi, thì thầm vào tai như ác ma điên dụ dỗ cừu non ngây thơ. Trong phút chốc, tôi có cảm giác hình xăm con mắt đen mà Cale xăm ngay ngực sống động như thật, nó đang nhìn thẳng vào tôi, nhìn sâu vào tâm hồn yếu ớt đang run rẩy. Tưởng chừng thời gian như dừng lại, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập dội đùng vào màn nhĩ, tai ù đi và lồng ngực co thắt.

Tôi như chìm dần giữa vũng lầy, kẻ duy nhất vươn bàn tay ra cứu giúp lại là gã sát nhân tâm thần.

Tất nhiên, đi kèm với 'cứu giúp' sẽ là 'điều kiện'.

Nơron thần kinh như xoắn vào nhau, từng hình ảnh tra tấn trong quá khứ hiện rõ ràng. Tôi không thể do dự, tôi phải đồng ý, phải đáp ứng mọi điều kiện của gã. Tâm trí tôi la hét thúc giục, và rồi, tôi cắn răng gật đầu.

Cale nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn, như sói hoang hung tợn.

7.

Cơ bắp của gã căng lên, dường như có thể thấy gân guốc nổi đầy cánh tay, nét mặt điên cuồng càng khiến gã thêm đáng sợ. Cale đè tôi ra, ngay tại căn bếp này, trên chiếc thảm lông nhung mềm mại được trải sẵn, gã suồng sã vuốt ve cơ thể gầy gò của tôi, mân mê từng tấc da thịt, sau đó, lớp áo học sinh bị xé rách và vứt qua một bên như giẻ lau.

Tôi nhỏ bé quá, nằm lọt thỏm dưới thân hắn, giữa sự vây khốn trông như cừu non sắp bị sói ác làm thịt, co rúm run rẩy đáng thương. Cale cởi phăng áo trắng, để lộ cơ ngực săn chắc cùng thân hình cân đối cường tráng, dưới eo gã là một vết sẹo dữ tợn. Không chỉ eo, mà trên những sáu múi cơ bụng, trên ngực cũng chằng chịt sẹo. Mái tóc vàng của Cale xù lên rối bời, đôi mắt xanh sâu thẳm chưa bao giờ rời khỏi người tôi.

Trên làn da trắng nõn là những dấu vết thâm tím do bị bạo hành lâu ngày, tím rịm, bầm lên tụ vết. Ánh nhìn của Cale tối lại, gã đưa tay xoa nắn, rồi kéo roẹt cái quần của tôi xuống.

Toàn bộ nơi nhạy cảm của tôi đều được phơi bày, lộ hết ra, không che chắn lại được.

Gã cúi người xuống, đè nặng cơ thể áp sát lên người tôi. Trong giây lát, tôi chẳng phân biệt được ai đang nóng hừng hực, là tôi hay gã? Sao mà nóng quá, mướt mồ hôi, sợ hãi đan xen hồi hộp. Gã thô bạo gặm lấy đôi môi của tôi, cắn sưng môi dưới và mút lấy, gặm nhấm đến rách da môi, rồi luồn lưỡi vào càn quét bên trong, liếm láp một cách tham lam.

Hơi thở nóng bỏng của cả hai quện vào nhau, dây dưa quấn quýt. Tôi thấy đau, khó thở, như bị lún sâu hơn vào vũng lầy, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng. Từng tấc da thịt được gã chạm qua như bị điện giật, nóng lên rồi tê dại.

Cale như động vật hoang dã, thèm khát và đầy ham muốn, gã cuốn tôi vào đợt sóng triều dồn dập, mặc tôi có sợ hãi mà van xin vẫn cố chấp tóm lấy, hùng hục lên xuống. Tôi sắp ngất rồi, trên gò má đều là nước mắt, yếu đuối vật vã mặc gã dày vò. Cảm tưởng như chiếc lá bị vùi dập, rồi lại như nằm trong bể tình, sắp chết đuối đến nơi lại được vớt lên, rồi bị dìm xuống.

Chẳng biết qua bao lâu, Cale ôm chầm lấy tôi, gầm lên và thở ra khoan khoái.

Căn phòng vẫn tối, nhìn qua cửa sổ thấy màn đêm đã buông xuống. Dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa, gã ôm lấy tôi, thủ thỉ:

“Bé cưng, để tôi gi.ết tụi nó cho em.”

8.

Một tuần sau, tôi bước vào lớp học với khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, bước chân chậm rề rề đẩy cửa vào lớp. Cánh cửa vừa mở ra, một xô nước ập xuống.

"Ào''. Dòng nước lạnh lẽo đổ ướt cả người tôi, khiến cái áo học sinh thấm đẫm nước dán vào da thịt. Cái lạnh xuyên qua làn da thấm vào xương, cái kính rơi xuống dưới đất và gã gọng, cái xô đập vào nền đất và lăn đến bên chân tôi. Chỉ chút nữa thôi, nó sẽ đập thẳng vào đầu tôi rồi.

Từ trên xuống dưới, tôi như một con chuột cống, dơ bẩn và thảm hại.

Tiếng cười ha hả vang vọng khắp cả phòng học, lũ bắt nạt ngồi tụm trên bàn gần đó, nhìn tôi với vẻ khinh thường và hả hê. Tên cầm đầu - Tầm Hà nhảy xuống, nhẹ nhàng giẫm từng bước đến gần tôi. Tiếng bước chân như nện thẳng vào tim, nó là cơn ác mộng mấy năm cấp ba của tôi, dù thế nào tôi vẫn sợ hãi. Vẫn hoảng loạn lùi lại, cơ thể run rẩy theo bản năng, tay bấu chặt ống quần ướt và không kìm được tiếng nức nở.

"Ô nhìn kìa." Tầm Hà lên tiếng, liếc tôi từ trên xuống dưới “Tao nhớ mày đã bị dội nước mấy lần rồi mà phải không? Thẩm Hạ? Sao đầu óc của mày vẫn không thông minh lên biết né tránh vậy?”

Lại có tiếng cười vang lên.

Những bạn học khác lặng im nhìn tôi rơi vào đường cùng mà chẳng nói năng hay ngăn cản. Tụi nó vẫn nói chuyện, vẫn làm việc của mình mà vờ như không thấy. Không phải họ vô tâm,mà tại cái trường học như xã hội thu nhỏ này, những kẻ bắt nạt thường có gia thế không tầm thường. Có lẽ họ muốn giúp tôi, nhưng họ sợ, sợ dây vào phiền phức rước họa vào người.

Tôi mím môi, cúi đầu nhìn mũi giày. Tầm Hà không thấy tôi nói gì, cậu ta nhướng mày, bực dọc nâng chân rồi đạp thẳng vào người tôi.

Dấu giày của Tầm Hà in hằn trên vạt áo. Tôi bị đạp lảo đảo ngã ra đằng sau, lưng đập mạnh vào tường, bụng đau nhói, đau đớn nằm co ro dưới đất ôm ngực, há miệng thở dốc, đau đến mức không thể kêu ra tiếng.

"Tao nói mà sao mày không đáp?" Cậu ta cúi người, nâng chân dẫm lên bàn tay tôi, nét mặt giận dữ rống lên “Mày bị câm à?”

Một học sinh ngồi phía dưới nhìn tôi đau đớn mà cười khoái trá, giống như đang xem một con chuột bạch bị hành hạ, mở miệng xen vào:

“Đại ca chấp nó làm gì. Chỉ là một con chuột ngu si theo, tức thì kéo vào nhà vệ sinh đập một trận là được.”

“Ừ nhỉ, một tuần qua tự dưng mày không đến lớp, làm tao không đập được, bực vãi ra.”

Cậu ta phất tay ra hiệu cho đàn em:

Nay tâm trạng tao không tốt, đéo muốn dẫn thằng nào theo. Một mình tao chơi con chuột này là đủ rồi."

Tầm Hà túm tóc tôi, hung bạo xách lên khiến tôi phải ngửa mặt nhìn biểu cảm tà ác của cậu ta. Hạ Tầm kéo tôi dậy, bá vai như thân thiết lắm, còn vỗ vỗ mặt tôi, cười nhếch mép:

“Đi, chúng ta đến nhà vệ sinh làm tí chuyện vui. Hôm nay tao sẽ bù đắp đủ mấy ngày mày vắng mặt.”

Nhà vệ sinh?

Tôi lầm lũi đi theo Tầm Hà, mặc cậu ta hung bạo kẹp cổ lôi đi như búp bê giấy. Trên khuôn mặt ủ rũ thiếu sức sống ở góc độ cậu ta không nhìn thấy dần nở nụ cười ẩn ý.

Thật tốt, Cale đang ở đó.

9.

Uych.

Tầm Hà đẩy tôi ngã lăn ra sàn vệ sinh, cậu ta trở tay đóng cửa rồi chốt lại. Sàn nhà trơn trượt ẩm ướt, tôi đau đớn nằm dưới đó, mùi nồng quen thuộc tràn vào lỗ mũi khiến tôi khó thở. Tôi chống tay xuống đất, run rẩy muốn bò dậy, ai ngờ Tầm Hà lại vươn tay đến túm lấy cổ áo tôi rồi dùng sức kéo cả người tôi ưỡn lên. Cậu ta tặc lưỡi một tiếng, sau đó vung tay đấm một cú mạnh thẳng giữa mặt tôi.

Tôi lại ngã xuống, đau điếng, mũi truyền đến cảm giác nhức nhối buốt tận óc. Một dòng má.u đỏ chảy ra từ mũi, từ từ rớt xuống cằm, thấm lên ngực áo vài giọt loang lổ. Tôi nằm gục dưới đất, không có sức để rên, chỉ có thể đáng thương bụm lấy mặt, để má.u thấm ra bàn tay, dây nhoe nhoét ra bờ môi, nước mắt sinh lí chảy xuống ướt mi.

Tầm Hà xoa nắm tay, dường như còn chưa hả dạ, chuẩn bị sấn tới vung tay vung chân thì 'rầm' một tiếng điếng tai. Cánh cửa buồng vệ sinh cuối cùng bị người thô bạo đạp ra. Cánh cửa và thẳng vào tường khiến bản lề cũ kĩ vang lên mấy âm thanh lách cách. Gã đàn ông cao to lực lưỡng bước ra, mái tóc vàng rối tung che đi đôi mắt, nhưng khí chất nguy hiểm vẫn tỏa ra quanh người gã không thể áp chế được, như dã thú vừa thoát khỏi lồng, chuẩn bị một cuộc tàn sát.

Tầm Hà ngơ ra vài giây, tôi thấy rõ ràng cậu ta đã run lên, hoảng sợ với khuôn mặt tái mét. Cậu ta cũng biết gã đàn ông này rất nguy hiểm, vì vậy muốn xoay người bỏ chạy. Tuy nhiên trước khi rời đi Tầm Hà còn quay đầu nhìn tôi cảnh cáo, nghiến răng thì thầm:

“Chờ đến khi mày lết về lớp học thì mày ch.ết chắc!”

Câu nói cùng hành động chỉ vài giây, nhưng nhiêu đó cũng đủ hại cậu ta. Gã đàn ông với thân hình săn chắc kia thoắt cái đã bước đến cạnh mà không gây ra tiếng động, nhanh như chớp túm lấy đầu tóc của Tầm Hà và dùng lực quật ngã, đập mạnh đầu cậu ta xuống đất.

Tầm Hà không kịp kêu rên tiếng nào đã ngất lịm đi.

Má.u từ trán cậu ta chảy ra lênh láng trên sàn, hoà cùng vài vệt nước rồi dần lan rộng. Trên trán Tầm Hà xuất hiện vết thương dữ tợn, da ngoài rách một vết lớn khiến máu thịt lẫn lộn. May mắn khá nặng nhưng như thế chưa đủ để khiến cậu ta ch.ết ngay lập tức. Cale kéo đứt cái cà vạt cậu ta đang đeo, đơn giản quấn quanh trán Tầm Hà vài vòng để cầm máu. Xong, gã đứng lên và tiến về phía tôi.

Cơ thể gã che khuất ánh sáng, toàn bộ bóng đen đổ ập xuống phủ lên người tôi. Tôi nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống, căng thẳng nhìn chằm chằm gã. Phải biết Tầm Hà không phải dạng người nhỏ con, vậy mà bị gã giải quyết dễ dàng như vậy, gần như chẳng tốn bao sức lực.

Vậy nếu gã muốn gi.ết tôi, chỉ cần mạnh tay bóp nát là tôi vỡ vụn từng mảnh.

Không, gã sẽ không làm thế.

Cale luôn khiến người khác sợ hãi trước uy lực của gã. Tôi cũng không ngoại lệ, giờ phút này linh hồn như bị dày vò, chân run lẩy bẩy đến mức không thể đứng lên, mồ hôi vã ra đầy trán.

Cale chợt vươn tay về phía tôi. Theo bản năng tôi nhắm tịt mắt lại, sau đó một thứ mỏng manh mềm mại chạm vào đầu mũi tôi, mở mắt ra mới phát hiện Cale đang cầm khăn giấy lau sạch máu mũi dính nhem nhuốc trên mặt tôi.

Động tác có hơi mạnh bạo, nhưng ít ra so với những kẻ bắt nạt kia thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, vì ngoại trừ thấy ngứa thì tôi không thấy đau.

Cale nghiêng đầu, đôi mắt xanh của gã nhìn cái cổ trắng nõn của tôi lộ ra sau lớp áo ướt đẫm, ánh nhìn dần tối đi, thậm chí còn liếm răng nanh với vẻ thèm khát.

Tôi run lên nhè nhẹ, lồm cồm bò dậy, lúc đứng lên còn hơi loạng choạng suýt ngã lần nữa.

Cale nháy mắt với tôi, xách cổ Tầm Hà đang ngất xỉu, nói:

“Quay về lớp học đi.”

Tôi gật đầu, liếc qua Tầm Hà một cái rồi xoay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

10.

Tôi không muốn quay về lớp học, ở cái nơi giống như địa ngục trần gian của tôi suốt thời gian qua, nơi khiến tôi từ thất vọng sang tuyệt vọng và chẳng còn trông chờ gì ở đó. Tôi cũng không hứng thú với việc học, vì thế đổi hướng đi đến sân sau, kiếm một nơi vắng vẻ ít ai qua lại, nằm co ro một góc và ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy thì trời đã về chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực trên nền xanh dần trĩu nặng về một hướng, như thể giây sau mặt trời sẽ lặn mất tăm. Tôi hít một hơi gió lạnh, đi ra khỏi trường bằng cửa sau và trở về nhà của Cale.

Gã ấy đã đứng chờ trước cửa. Sau khi tôi vào nhà, cánh cửa nặng nề đóng lại và lạch cạch chốt xích, khoá kĩ từ bên trong bằng một ổ khoá cứng cáp.

“Có sợ không?”

Gã hỏi. Mất một lúc tôi mới nhận ra gã hỏi mình, ngập ngừng trả lời:

“Sợ cái gì ạ?”

“Xuống rồi biết.”

Cale đi đến kệ sách lớn ở cạnh tủ tivi, quen thuộc kéo một cuốn sách ra rồi lần mò tìm bên trong ở khoảng trống ấy. Một âm thanh cứng nhắc vang lên, kệ sách chậm rãi xê dịch qua một bên, âm thanh cót két dập vào tai khiến màn nhĩ đau nhức, để lộ cánh cửa kín đằng sau đã dần hoen gì.

Cale cầm lấy tay nắm cửa, vặn mạnh một cái đẩy cánh cửa kẽo kẹt mở toang. Một cầu thang dẫn xuống bên dưới hiện ra, không nhìn rõ điểm cuối, chỉ thấy một màu đen của bóng tối bao trùm lấy, không biết được dưới đó có gì.

Không ngờ trong nhà gã lại có tầng hầm giấu kín.

"Đi thôi." Cale nói. Gã nắm lấy tay tôi, dẫn tôi bước xuống cầu thang “Có thể đem theo cái gì bịt lỗ tai nếu em muốn.”

Tôi nghi hoặc bước theo gã.

Cầu thang này làm bằng cẩm thạch trắng, hai bên tường lại được sơn xám. Càng đi xuống ánh sáng dần thu hẹp và bị bỏ lại đằng sau, tôi phải bám lấy vạt áo của Cale và dò dẫm đi trong bóng tối mới miễn cưỡng không đạp hụt chân.

Thật lâu mới đến điểm cuối. Ở dưới tầng hầm là một căn phòng khác.

“Bịt mũi lại đi.”

Cale bảo, tay gã đẩy cánh cửa ra.

Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao thì đột ngột một luồng không khí ẩm ướt mang theo mùi má.u tanh sền sệt ập vào mặt. Nó đặc quánh, tanh tưởi và gớm ghiếc, kèm theo đó là mùi hôi thối như xác đang phân hủy, mùi hóa chất và cả mùi mục rữa nồng nặc.

Tôi lảo đảo vịn vào tường nôn khan, sau đó thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng theo từng cơn ho sằng sặc. Phải mất lúc lâu tôi mới dám theo Cale bước vào bên trong.

Đập vào mắt là cảnh Tầm Hà bị trói chặt trên ghế gỗ, miệng bị bịt kín, tay chân cố định trên tấm ván bằng cái đinh sắt to khủng. Đinh sắt đâm xuyên qua da thịt và ghim thẳng xuống khiến cậu ta không thể nhúc nhích, nước mắt nước mũi tùm lum và vẻ kinh hãi khủng hoảng không thể che giấu. Dưới ánh nến len lói có thể thấy mu bàn tay của cậu ta có cả xương lộ ra, m.áu chảy ròng ướt tay vịn ghế gỗ. Tôi chỉ mới nhìn thôi mà da đầu tê dại, da gà nổi lên, sợ đến mức chỉ có thể khúm núm nép vào một góc.

Cale bước đến cạnh Tầm Hà, híp mắt nhìn cậu ta, giọng gã khẽ vang vọng trong căn phòng u tối:

“Cục cưng, em muốn hành hạ tên này thế nào?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play